“Mấy ngày nay khổ cực cho ngươi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Chí Thiện vừa từ phòng đi ra, còn chưa kịp thấy mặt Nghiệp Hoả Hồng Liên đã nghe thấy tiếng của hắn.
Hồng liên ngày thường có chút độc miệng từ bao giờ lại biết mở mồm quan tâm người khác vậy? Trong lòng Chí Thiện cảm thấy an ủi, đây nhất định là nhờ công của việc y bình thường không lúc nào quên chỉ dạy Nghiệp Hoả Hồng Liên phải giúp đỡ mọi người làm điều tốt, lòng dạ khoan dung, làm một lão sư, thấy đệ tử có ngộ tính như vậy, trong lòng Chí Thiện vô cùng vui vẻ, kết quả là trên mặt cũng lộ ra nụ cười thoả mãn.
Chí Thiện mặt mày rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh Nghiệp Hoả Hồng Liên, mà U Minh Hắc Liên vẫn giống như cái bóng đi theo phía sau Chí Thiện vào đại sảnh, tìm một vị trí gần với Chí Thiện tự mình ngồi xuống, tiếng bước chân nổi lên, dáng dấp thoài mái thích ý kia thực sự có chút đâm vào mắt những người có mặt trong đại sảnh.
“Các vị sớm.” Chí Thiện chào hỏi từng thần liên trong đại sảnh.
“Giờ này…không còn sớm nữa nha!” Luân Hồi Tử Liên nhìn thái dương treo cao cao bên ngoài, phe phẩy cây quạt của y cười ha ha nói.
Chí Thiện cúi đầu cười nhạt, nếu không phải đêm qua quá mệt nhọc, y cũng sẽ không dậy muộn như thế a, kì thực y mới chỉ ngủ có một lúc mà thôi.
Vừa nghĩ đêm qua làm chuyện này với U Minh Hắc Liên, Chí Thiện không khỏi cảm thấy có chút miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-thien-lien-sinh/104205/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.