Ra khỏi ngục giam, Tiết Thứ quay về cung.
Hắn sắp xếp vài người đi điều tra chuyện của mấy thư sinh. Hoàng hôn dần tắt, hắn đến Đông Cung báo lại.
Nghe xong, Ân Thừa Ngọc rất tức giận:
- Đông Xưởng quá ngông cuồng.
Kể từ khi Long Phong đế phái Cao Hiền về kinh thành, đám triều thần dạo trước còn an phận lại bắt đầu rục rịch. Đặc biệt là đám Cao Viễn, cầm lông gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn* (bọn quan luồn cúi, nịnh vua nhưng kiêu với dân) , tuy không ảnh hưởng đến việc chống dịch trong kinh thành nhưng bọn chúng luôn tìm cách làm phiền người khác.
Nếu ở đời trước, Ân Thừa Ngọc sẽ nguyện ý làm con ngoan hiếu thảo, nhịn nhục thân tín của Long Phong đế. Song bây giờ y không còn là y của trước kia nữa, Long Phong đế còn không xứng đáng để y nhường nhịn thì việc gì y phải chịu đựng mấy con chó mà ông ta nuôi.
- Trong kinh thành đang bùng phát đại dịch, vốn lòng dân đã hoang mang thế mà Đông Xưởng lại dám ngang nhiên bắt người như lúc này thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Tuy văn nhân và thư sinh yếu thế nhưng bọn họ lại như cây liền cành, trong số này không thiếu những người dũng cảm.
Tiết Thứ hiểu được ý của y:
- Vậy thì chi bằng chúng ta cứ "mượn lực"*, âm thầm châm thêm một bó đuốc. Cao Viễn gây ra chuyện, đương nhiên lão ta phải chịu trách nhiệm. Dạo trước bệ hạ đã không hài lòng với Đông Xưởng về chuyện yêu hồ, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-thien-tue-tu-sinh/1714823/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.