Long Trần đi được vài dặm, phía sau liền truyền ra tiếng hét vang trời của Tề Tín, Long Trần lắc đầu.
Có cần phải vậy không, mật này vốn không phải của ngươi, ta lại không phải cướp ở trong tay ngươi, có cần phải giận dữ thế không?
Hơn nữa, nếu không phải ca ca ta ra chủ ý cho các ngươi, các ngươi đừng nói là mật, ngay cả nước tiểu của ong cũng chẳng có được.
Huống hồ ta không phải để lại cho ngươi nhiều như vậy à, đủ cho các ngươi chia rồi, có điều nghĩ đến đây, Long Trần cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Nếu không phải thời gian không đủ, với cái tính nhạn bay qua cũng phải nhổ sạch lông của hắn, có lẽ cũng chẳng chịu để lại tí gì.
Trời đã bắt đầu tốt, để an toàn, Long Trần vẫn một đường tiến về phía trước, hắn không muốn đối mặt với Tề Tín đã nổi điên.
Quái vật như vậy đều có thủ đoạn kinh người, hắn hiện tại mới là Ngưng Huyết lục trọng thiên, đánh nhau với bọn họ sẽ rất thiệt.
Sau khi đi được mấy trăm dặm, chung quanh dần dần có dấu chân người khác hành tẩu lưu lại, Long Trần mới yên lòng, như vậy cho dù Tề Tín muốn truy đuổi mình cũng không thể.
Nhìn về phía trước, nơi này đã tới cuối vùng hoang dã này, xuất hiện dãy núi rồi, dưới chân Long Trần phát lực, chạy vào trong núi phía trước.
Tìm một sơn động sạch sẽ, lấy ra một cái chén, đổ vào nửa chén mật Phong Vương, lại lấy ra một số nước sạch sẽ, rót vào trong chén, dùng một chiếc đũa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-tinh-ba-the-quyet/2169032/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.