Người đó vừa bay ra, bị quang mang trên cột đá chiếu vào, sương đen trên người lập tức bốc cháy, phát ra tiếng vang đì đùng.
- A a a, tức chết lão phu mà, tiểu tử, đứng lại cho ta.
Thân ảnh đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, không ngờ cứ như vậy chống đỡ quang mang đuổi theo Long Trần.
- Long Trần.
Đường Uyển Nhi bỗng nhiên nhìn thấy Long Trần bay ra, không khỏi mừng rỡ.
- Con ngốc, còn ngây ra đó làm gì, chạy mau!
Long Trần vừa bay ra khỏi sơn động liền nhìn thấy Đường Uyển Nhi từ phía trước chạy đến, một chưởng đẩy lên người Đường Uyển Nhi, Đường Uyển Nhi lập tức giống như đằng vân giá vũ bay ra.
Ầm.
Đường Uyển Nhi vừa bị đẩy đi, một chưởng ảnh cực lớn dài đến hơn trượng đã lăng không vỗ tới, Long Trần tránh không kịp, lập tức bị vỗ trúng, rên lên một tiếng, rơi thẳng xuống đất.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, đại địa bị Long Trần đập ra một cái hố to, ngay cả thạch đài chung quanh cũng bị chấn nứt.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, đợi tới khi Long Trần bị công kích liên tục, Đồ Phương mới hét lớn một tiếng:
- Kết Khốn Long Trận.
Mười mấy trưởng lão đó lập tức hét lớn một tiếng, tay vỗ lên cột đá trước người, trên mười sáu cột đá, hiện ra văn lộ, giống như một tấm lưới khổng lồ bao phủ phạm vi mười dặm, bao phủ đạo thân ảnh đó vào giữa.
Long Trần lúc này mới từ trong bùn đất chui ra, dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-tinh-ba-the-quyet/2169065/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.