Trong Tê Hà viện, nến hỉ đỏ thẫm cháy sáng, Vương Ánh Tuyết nắm chặt tay ngồi đó.
- Đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Nàng giận dữ đứng ở giữa phòng:
- Dựa vào cái gì mà Đông phủ đòi đè ép Tây phủ? Ta đã thành chính thất của Vạn Nguyên, dựa vào cái gì mà bà ấy giữ Minh thư nhi ở chỗ bà ấy không buông?
- Phu nhân, người nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút.
Hồ ma ma vội nhắc nhở, liếc nhìn chung quanh, thấy không có ai thì mới thấp giọng nói:
- Bây giờ còn không phải là lúc để nối cáu – thất gia còn cần ngũ gia giúp đỡ, người vừa mới phù chính, lại không có con trai ở bên, nhẫn nhịn mấy ngày tránh những tháng ngày sau phải khổ sở.
- Ta biết. Nếu không nghĩ vậy thì hôm nay ta đã không nhẫn nhịn rồi.
Thần sắc Vương Ánh Tuyết hòa hoãn lại. Hồ ma ma khẽ thở phào, cười chuyển đề tài:
- Hôm nay là ngày lành của phu nhân, đã không còn sớm nữa, thất gia chắc cũng sắp đến rồi, không bằng ta hầu hạ phu nhân tháo trang sức, uống bát canh hạt sen.
Vương Ánh Tuyết thẹn thùng.
Quỳnh Phương bưng một cái hộp đi vào, cười nói:
- Thất phu nhân, đây là lễ gặp mặt hôm nay, người thấy nên để đâu.
Nhắc đến đây, Vương Ánh Tuyết lại giận dữ.
Đậu thị giàu có cao lương mỹ vị không thiếu, bình thường thưởng cho các ma ma cũng đều là tơ lụa gấm đoạn, vòng vàng trâm bạc, đám người nhị thái phu nhân lại chỉ tặng cho nàng mấy cái trâm ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-trong-tu/1325008/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.