"Uyển Ca, trở về cảm giác thế nào?"
"Mị, em không nghĩ lần trở về sau lại lâu như vậy."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, hết thảy đều qua rồi."
"Ừ...."
Từ sau khi giải quyết chuyện của Hồ tộc, tâm treo cao của Kỳ Uyển Ca cũng thả xuống, cũng bởi vậy nên lo lắng về cha mẹ mình. Cô ngủ một giấc liền hai tháng, cùng Lệnh Hồ Mị ở lại Hồ tộc một tháng. Đáng thương nhất thiên hạ là lòng của mẹ cha, cô cũng là một người mẹ, hiểu được rất rõ cảm giác của cha Kỳ và mẹ Kỳ. Sau khi nói rõ với Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị liền quyết định mang Kỳ Uyển Ca về nhân giới, hơn nữa Kỳ Uyển Ca sinh hoạt ở nhân giới, dưỡng thai ở nhân giới muốn tốt hơn nhiều so với Hồ tộc. Lần này trở về thuận tiện cũng mang bé Kỳ Yên Nhi cùng về.
"Đính đong.."
"Uyển.. Uyển Ca.." Sau khi mở cửa mẹ Kỳ nhìn thấy là Kỳ Uyển Ca trở lại, nhất thời đừng ở cửa nói không thành lời.
"Là ai tới vậy?" Tiếng cha Kỳ từ trong nhà truyền ra.
"Tiểu Uyển....." Mẹ Kỳ lau lau nước mắt trên mặt, vươn tay muốn dắt tay Kỳ Uyển Ca, mà Kỳ Uyển Ca lại lơ đãng lui về sau tránh khỏi tay của mẹ Kỳ. Lúc này mẹ Kỳ ngây ra, nhưng nước mắt cũng không giữ được nữa chảy ra.
"Thật xin lỗi, tiểu Uyển, là mẹ có lỗi với con."
"Mẹ..." Kỳ Uyển Ca cũng biết cử động vô thức vừa rồi làm tổn thương tới mẹ Kỳ, chậm rãi tiến tới ôm lấy mẹ Kỳ.
"Thật xin lỗi, thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vi-ho-sinh-tinh/2299686/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.