“Ha ha ha ha ~” Không rõ vì sao Lương Khâu Nguyệt ngửa mặt lên trời cười lớn, khiến Băng Nịnh Nhi vô cùng kinh ngạc. Không bỏ lỡ cơ hội, Công Lương Dịch nhanh chóng che chắn phía trước Băng Nịnh Nhi: “Lương Khâu Nguyệt, cô nhất quyết muốn tử chiến sao?”
“Ha ha ha ha ~ Công Lương Dịch, coi như anh thông minh. Tôi đã quyết cùng anh tử chiến, nhưng mục đích của anh không phải cô ta, không phải cái tiểu nữ nhân này.” Lương Khâu Nguyệt cười quỷ quái.
“Hừ. Đương nhiên tôi biết.” Công Lương Dịch dù sao cũng không phải kẻ ngốc.
“Biết thì tốt. Thực ra chuyện hôn nhân gì gì, rồi khí theo dõi gì gì, tất cả đều là lời nói dối bày ra để gạt anh.”
“Cô chính là muốn báo thù, nói nhiều lời vô nghĩa để làm gì? Hơn nữa, cô làm nền nhiều như thế thật chẳng giống tính cách thường ngày.”
“Quả là không giống! Nhưng vì đó là anh, tôi cho dù có tan xương nát thịt cũng nhất định phải giết.” Trong ánh mắt hai người ngập tràn oán hận.
Nịnh Nhi lúc này xem ra thật mơ hồ, điều nghe được cũng thật mơ hồ: chuyện này là sao a.
“Lương Khâu Nguyệt, không ngờ oán hận của tổ tiên cô cũng còn nhớ rõ đến như vậy.”
“Anh với tôi có cừu oán ba đời, Lương Khâu Nguyệt tôi có thể quên sao?” Lương Khâu Nguyệt hung hăng đáp trả.
Dựa vào tình hình hiện tại, Nịnh Nhi cho dù ngu dốt cũng có thể đại khái đoán được sự việc. Chỉ là cô không hiểu, nếu như Lương Khâu Nguyệt đúng như lời Công Lương Dịch nói, nàng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vi-mieu-yeu/898381/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.