"Được," Quý Thính sợ anh khó chịu, cố ý nói nhẹ nhàng, "Trước về nhà em đi, ở chỗ của em."
"Tốt." Thân Đồ Xuyên tự nhiên nghe theo, cô nói gì là cái đó, thuận tiện kéo theo hành lý của cô.
Quý Thính vội cướp về "Không cần không cần, để em làm là được rồi." Người nay mỏng manh như trang giấy, cô thật đúng là không dám để anh ấy làm việc chân tay.
Thân Đồ Xuyên không tranh với cô, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh. Trong lúc chờ xe, trong đầu Quý Thính hiện ra những thứ cần thiết, tư liệu, địa chỉ của chính mình ở thế giới này, sau đó lực chú ý lại trở về trên người Thân Đồ Xuyên.
Bởi vì đi ra thật gấp, trên người Thân Đồ Xuyên còn mặc áo ngủ hơi mỏng, thời tiết lạnh lẽo, thân thể anh khẳng định chịu không nổi. Quý Thính do dự một chút, nhích đến bên cạnh, tưởng có thể ngăn gió cho anh.
Thân Đồ Xuyên nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ "em cảm thấy em có thể ngăn trở hay sao", mặc kệ là chiều cao hay hình thể, bọn họ đều khác nhau thật xa.
"Ít nhiều cũng sẽ có hiệu quả," Quý Thính buông tiếng thở dài, "Ai làm anh cao như vậy, lại gầy trơ xương cũng tính là cao, nếu không có thể mặc áo khoác của em."
Thân Đồ Xuyên nhìn cái áo khoác màu hồng nhạt trên người cô, lần đầu tiên cảm thấy may mắn mình lớn lên không thấp.
"Sẽ không để anh mặc cái này, trong hành lý của em còn cái khác mà," Quý Thính dở khóc dở cười nhìn, "Anh đầu dưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vot-co-chap-cuong-nam-phu/855268/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.