Quý Thính chớp mắt, cười mỉm sờ sờ đầu chó: "Sao lại không cần cậu, tôi ước gì theo cậu được cả đời, vĩnh viễn không rời đi."
"Vậy cô gần đây vì sao lại khác thường như vậy?" Thân Đồ Xuyên không bị cô lừa gạt mà cho qua.
Quý Thính vô ngữ một hồi, cuối cùng suy nghĩ không ra được biện pháp gì, hàm hồ nói một câu, Thân Đồ Xuyên nghe không rõ, không khỏi ghé sát tai vào môi cô, Quý Thính lợi dụng cậu chưa chuẩn bị, hôn lên mặt cậu một cái. Thân Đồ Xuyên bỗng nhiên cứng đờ, liền trong khoảnh khắc này, Quý Thính từ dưới cánh tay cậu chui ra ngoài: "Tôi thật sự có việc, chỉ là chưa nói được cho cậu nghe, chờ mấy ngày nữa cậu sẽ biết."
Cô nói xong liền chạy, Thân Đồ Xuyên cương tại chỗ một hồi lâu, chờ đến khi ở cửa truyền lại tiếng đóng cửa mới đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng xoa chỗ cô đã hôn, mới phát hiện được khóe môi mình cong lên.
Quý Thính chạy ra khỏi tiểu khu rất xa mới dám dừng lại, vừa thở dốc thóa mạ chính mình là cầm thú, vì chạy trốn đến thiếu niên cũng không tha. Mãi cho đến khi hơi thở bình ổn trở lại, cô nhịn không được quay đầu lại xem, sợ Thân Đồ Xuyên tức muốn hộc máu mà chạy theo đánh mình.
Đến lúc ngồi trên xe buýt, cô mới hối hận hành động vừa rồi, tuy rằng là để phân tán sự chú ý của cậu, nhưng bạn trẻ này lòng tự trọng rất mạnh, lại không thích mình, sau khi bị mình hôn phỏng chừng sẽ tức giận cả mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vot-co-chap-cuong-nam-phu/855300/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.