"Anh yên tâm 100%, ngài ấy là chuyên gia phương diện này." Từ Sài không kiên nhẫn dừng bước lại, nhìn hành vi khả nghi của Vu lão cẩu: "Đi mau, ai nhận ra anh chứ?! Người không biết rõ tình hình nhìn anh, còn tưởng rằng một giây sau anh muốn xông đến kéo áo khoác người khác ấy!"
"Cậu đừng ồn ào! Con muỗi kia thành tinh rồi!" Vu Tâm lập tức trừng anh ta: "Tôi từ Đông thành đến Bắc thành nó đều có thể tìm được tôi!"
Từ Sài rất muốn nói anh ta đang nói mơ, lại sợ kích thích thần kinh yếu ớt của anh ta, chỉ có thể nuốt xuống.
Con muỗi gì có thể từ thủ đô ở Đông thành theo tới Bắc thành?
Đó là muỗi hay là muỗi tinh?
Từ Sài cảm thấy, vẫn là tin tức thận hư làm lão cẩu tung hoành giới paparazi sụp đổ.
Thật sự là không có tiền đồ, mỗi ngày kêu người khác về nhà trồng cải trắng, anh ta thấy Vu Tâm mới là người nên về nhà yên ổn trồng cải trắng nhất ấy.
Anh ta đưa Vu Tâm đến ngoài cửa nhà Đường Na, ấn chuông cửa.
"Lát... Khụ, anh gặp đại sư chớ giật mình." Từ Sài phòng hờ trước cho Vu Tâm: "Ngoại hình đại sư không giống người thường, anh không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng không thể làm đại sư tức giận, nếu không tôi cũng không thể nào cứu được anh đâu..."
"Biết rồi. Tính tình đại sư đều đặc biệt, chỉ cần ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vot-than-tuong-het-thoi/91670/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.