Nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng leo đến đỉnh núi, trán Lâm Manh đầy mồ hôi, thở hồng hộc, Ngu Trạch rèn luyện thời gian dài bởi vì "vác vật nặng" leo núi nên trán cũng rịn mồ hôi.
"Ngày mai tự cô đi đi." Ngu Trạch nói với Đường Na.
"Anh cảm thấy có thể ư?" Cô liếc nhìn anh một cái.
Ngu Trạch không nói chuyện.
Đường Na thỏa mãn dời mắt, xem ra anh cũng chỉ nói chơi vậy thôi.
"Em nhìn thấy chị Lý Tĩnh!" Lâm Manh nghỉ ngơi không đến hai giây, lại vắt chân lên cổ chạy tới cổng nhà trưởng thôn mở "chợ sáng". Lý Tĩnh ngồi cạnh bàn ăn vẫy tay chào hỏi.
Ngu Trạch thả Đường Na xuống, lúc cùng cô đi đến trước bàn ăn, Lý Tĩnh đang nói với Lâm Manh, "Manh Manh là người đầu tiên đến nhận bữa sáng, chúc mừng em, nhận được hai đồng 'tiền bé ngoan'."
Nghe giành được tiền trò chơi, Lâm Manh không lộ ra nét mừng, cô bé lập tức nói: "Em đi cùng với anh Ngu và Na Na."
Lý Tĩnh nhìn Lâm Manh, kiên nhẫn nói: "Thế nhưng bọn chị chỉ thưởng cho người đầu tiên đến bàn ăn thôi."
Mặt Lâm Manh lộ vẻ xoắn xuýt, Ngu Trạch mở miệng: "Nhận đi, em tới bàn ăn trước mà."
Lúc này Lâm Manh mới nhận phần thưởng hai đồng tiền bé ngoan, cô bé cầm hai tờ tiền trò chơi, ngửa đầu nở nụ cười rực rỡ vui vẻ với Ngu Trạch và Đường Na.
Đường Na không thèm quan tâm người khác nhận được bao nhiêu tiền bé ngoan, dù sao nhà họ Lâm nợ cô số tiền trò chơi trị giá hai mươi quả trứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vot-than-tuong-het-thoi/91689/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.