Đường Na chỉ vào người trong hẻm nhỏ nói: "Chú, sao chú lại tới đây, chú kia không phải người của chú sao?"
Từ Sài nhìn theo hướng ngón tay Đường Na, nói: "Không phải, đó là người của phòng làm việc Vu Tâm."
Đường Na tỏ vẻ cái hiểu cái không.
Từ Sài nhìn thoáng qua Ngu Trạch, anh thờ ơ với cuộc giao lưu giữa mình và Đường Na, tự nhiên dọn hành lý.
Đây là tín nhiệm đối với lươn nhỏ sao?
Từ Sài còn không tin, anh ta đường đường nắm một nửa giang sơn giới phóng viên, làm sao lại ngay cả một đứa bé cũng không xử lý được?
Anh ta xoay người đưa lưng về phía Ngu Trạch, hạ giọng, cười híp mắt nói với Đường Na: "Na Na, tối hôm qua cháu ngủ có ngon không?"
Cô bé tóc vàng gật đầu, vẻ mặt ngây thơ.
Từ Sài dụng ý khó dò hỏi: "Thật sao? Cháu xem, chú quen ngủ một mình, hiện tại lại ngủ cùng người khác thì không ngủ được, chẳng lẽ Na Na không như vậy sao?"
Đường Na nở nụ cười.
Từ Sài nhìn nụ cười rực rỡ kia, trong lòng nổi lên bất an như đã từng quen biết.
"Bố mẹ nói cháu là người lớn, cháu sẽ không ngủ cùng người khác, ngược lại là chú ấy --" Đường Na kéo dài giọng.
Từ Sài nơm nớp lo sợ hỏi: "Chú thế nào?"
"Chú là kẻ nói láo."
"Có ý gì?"
"Chú nói quen ngủ một mình, chú nói láo."
"Chú không có nói láo, chú ngủ một mình thật mà."
"Gạt người."
Từ Sài hơi không kiên nhẫn, anh ta nói: "Chú lừa cháu làm cái gì, chú ngủ một mình thật mà."
"A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-vot-than-tuong-het-thoi/91708/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.