Hôm kia có phải cậu còn để tóc vàng không? 🍙🍙🍙 Chúc Du vội lắc đầu, hít mũi một cái, giải thích: "Không phải đâu, tui khóc là vì đồ ăn quá ngon. Tui thực sự đã rất lâu rồi chưa được ăn món Trung." Sau ba tháng ăn toàn đồ Tây nhạt nhẽo, đột nhiên được thưởng thức một bữa mỹ vị nhân gian miễn phí, đổi lại là ai cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt thôi! Bách Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Tôi còn lo cậu sẽ không quen, trước giờ tôi chưa từng nấu cho ai khác ăn cả." Chúc Du đang bận nhét đầy cơm vào miệng nên không thể trả lời ngay. Thế là Lưu Ba đang ăn dưới chân cậu liền lên tiếng thay: "Meo u~ meo u~ meo u~" Chúc Du vỗ vỗ ngực, nuốt miếng cơm còn nghẹn xuống rồi thay mặt con mình giải thích: "Ý của Lưu Ba là đồ ăn siêu ngon ấy." "Thật ra tui cũng định nói vậy! Anh đừng lo lắng, món này thực sự ngon lắm luôn!" Nói xong, Chúc Du xấu hổ giơ chiếc bát trống không ra trước mặt, ngập ngừng hỏi: "Vậy... tui có thể xin thêm một bát cơm nữa không?" Bách Trầm hơi bất ngờ vì cậu ăn hết nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự thỏa mãn kỳ lạ. Anh khẽ gật đầu, đè nén cảm giác khó hiểu đó xuống, nhận lấy bát rồi xoay người vào bếp, múc thêm một bát cơm nữa cho Chúc Du. ... Chưa đến hai mươi phút, toàn bộ thức ăn trên bàn lẫn cơm trong bếp đều sạch bách. Bách Trầm đã sớm buông đũa, ánh mắt vô thức dừng lại trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-den-nuoc-nay-cu-an-truoc-da/2731594/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.