Chỉ cần cậu ra lệnh, tớ có bán sạch gia tài cũng phải chữa khỏi bệnh "trai thẳng" của anh ấy cho cậu!!! 🍙🍙🍙 Chúc Du cũng không biết mình đã hoàn thành hai ngàn mét này kiểu gì nữa. Cậu cảm giác Abel – người về nhất – có lẽ là người chạy phía trước, hồn đuổi theo phía sau. Còn bản thân cậu hoàn toàn dựa vào linh hồn kéo đi mới lê lết được đến vạch đích. Bách Trầm đã đợi ở đích được một lúc rồi. Anh bình tĩnh đếm số người đã cán đích, tổng cộng hai mươi tám người. Chúc Du lảo đảo chạy đến, xếp thứ hai mươi chín. Nhìn thấy Chúc Du chống tay lên đầu gối thở dốc chạy về phía mình, Bách Trầm không kìm được mà tiến lên hai bước. Rất kỳ lạ, rõ ràng đã chẳng còn sức nhưng vừa thấy Bách Trầm đứng ở đích chờ mình, Chúc Du vẫn cố gào lên bằng chút hơi tàn cuối cùng, giọng ủy khuất đến nỗi lạc cả âm điệu: "Đàn anh ơi——" Giọng nói đã khản đặc, nghe ra được là tiếng kêu yếu ớt cuối cùng thốt ra trước khi hoàn toàn kiệt sức. Cậu lảo đảo vượt qua vạch đích, giây tiếp theo hai chân mềm nhũn, đổ nhào vào một vòng tay ấm áp. Bách Trầm đón lấy cậu – đón lấy "mặt trời" từ trên trời rơi xuống. Anh khẽ đáp: "Tôi đây." Hương hoa bồ kết nồng đượm bao quanh chóp mũi, Chúc Du cảm thấy toàn bộ gương mặt mình đều đang vùi vào một lồng ngực vừa ấm áp vừa mềm mại như mây. Cậu nhắm mắt lại, đôi mày đang nhíu chặt cũng lập tức giãn ra. Bách Trầm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-den-nuoc-nay-cu-an-truoc-da/2731616/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.