Khương Bảo Lê trở về Hồng Kông hơn nửa tháng, tham gia hơn mười buổi biểu diễn, mỗi buổi đều kết thúc một cách hoàn hảo.
Chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Cho đến tối nay, khi cô kéo cung vĩ, giai điệu của bản nhạc “Rose” chậm rãi tuôn trào, như đang khóc than, như đang kể lể.
Ánh đèn dần lan tỏa trên người cô, hóa thành một vầng sáng dịu dàng.
Đèn trong phòng hòa nhạc lần lượt bật sáng, chiếu rọi khán đài, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay chính giữa.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, thanh cao lạnh lùng.
Đôi mắt đen như hồ nước lạnh, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Khương Bảo Lê đã lạc nhịp, cung vĩ kéo sai nốt.
Các thành viên trong dàn nhạc ngạc nhiên nhìn về phía vị trí dẫn đầu .
Khương Bảo Lê dùng ngón tay bấu chặt vào cổ đàn, đờ đẫn nhìn anh, mất hồn trong vài giây.
Anh… gầy đi rồi.
Bệnh đã khỏi chưa?
Còn hận cô không?
Trong đầu Khương Bảo Lê dâng tràn vô số suy nghĩ, cô có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.
Cho đến khi từ khán đài vang lên tiếng xì xào, cô mới giật mình nhận ra mình đã dừng lại ba nhịp.
Cô nhắm mắt, đặt lại cung vĩ, chìm đắm vào bản nhạc “Rose”.
Cô đã chơi bản nhạc “Rose” rất nhiều lần.
Nhưng tối nay cảm giác thật khác biệt, mỗi nốt nhạc đều thấm đẫm nỗi nhớ, không thể thoát ra được.
Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, cả phòng im lặng, cô như nghe thấy nhịp tim mình, mắt phủ một lớp sương mờ.
Ngay sau đó, tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709593/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.