🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khương Bảo Lê trở về Hồng Kông hơn nửa tháng, tham gia hơn mười buổi biểu diễn, mỗi buổi đều kết thúc một cách hoàn hảo.

Chưa từng xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Cho đến tối nay, khi cô kéo cung vĩ, giai điệu của bản nhạc “Rose” chậm rãi tuôn trào, như đang khóc than, như đang kể lể.

Ánh đèn dần lan tỏa trên người cô, hóa thành một vầng sáng dịu dàng.

Đèn trong phòng hòa nhạc lần lượt bật sáng, chiếu rọi khán đài, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay chính giữa.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, thanh cao lạnh lùng.

Đôi mắt đen như hồ nước lạnh, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Khương Bảo Lê đã lạc nhịp, cung vĩ kéo sai nốt.

Các thành viên trong dàn nhạc ngạc nhiên nhìn về phía vị trí dẫn đầu .

Khương Bảo Lê dùng ngón tay bấu chặt vào cổ đàn, đờ đẫn nhìn anh, mất hồn trong vài giây.

Anh… gầy đi rồi.

Bệnh đã khỏi chưa?

Còn hận cô không?

Trong đầu Khương Bảo Lê dâng tràn vô số suy nghĩ, cô có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.

Cho đến khi từ khán đài vang lên tiếng xì xào, cô mới giật mình nhận ra mình đã dừng lại ba nhịp.

Cô nhắm mắt, đặt lại cung vĩ, chìm đắm vào bản nhạc “Rose”.

Cô đã chơi bản nhạc “Rose” rất nhiều lần.

Nhưng tối nay cảm giác thật khác biệt, mỗi nốt nhạc đều thấm đẫm nỗi nhớ, không thể thoát ra được.

Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, cả phòng im lặng, cô như nghe thấy nhịp tim mình, mắt phủ một lớp sương mờ.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang dội.

Khương Bảo Lê vội vã rời sân khấu, đến hậu trường, chưa kịp tẩy trang, chiếc váy đuôi cá màu đen cũng chưa kịp cởi, cô chạy ra khỏi hậu trường trên đôi giày cao gót.

Cô muốn gặp anh, ngay bây giờ.

Rất nhiều người xông lên, vây quanh cô.

Có khán giả, cũng có phóng viên, ai cũng bày tỏ sự yêu thích, hoa, tiếng vỗ tay và ánh đèn sân khấu chặn lối cô đi.

“Cô Khương! Xin hỏi có thể phỏng vấn không?”

“Ký tên được không?”

Cô rất muốn chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Tư Độ, muốn hỏi anh tối nay có rảnh không, muốn trò chuyện với anh.

Muốn… dốc hết sức để cứu vãn.

Nhớ anh quá, nhớ anh quá, nhớ anh lắm.

Ngay khi sắp thoát khỏi đám đông, cô đột nhiên đứng cứng tại chỗ.

Trong dòng người đông đúc, Tư Độ đưa bó hoa hồng Bulgaria trong tay cho cô gái tên Aria trong dàn nhạc.

Aria vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ: “Anh Tư Độ, anh đến xem em biểu diễn sao?”

“Ừ.”

Aria nhận lấy bó hoa, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, như thể xung quanh có muôn vàn bong bóng máu hồng đang nổi lên: “Vui quá, đây là lần đầu tiên anh đến xem em biểu diễn. Trước đây em đã thấy rất nhiều hoa hồng trong sân nhà anh, em thích lắm!”

Khương Bảo Lê biết Aria, trước khi cô trở về, Aria mới là người đứng đầu dàn nhạc.

Sự trở lại của cô không khác gì cướp đi vị trí đầu đàn của Aria.

Ban đầu, cô thậm chí còn suy đoán xấu xa, liệu Aria có hận cô không? Liệu cô ấy có cố ý làm khó cô trong buổi tập, đối đầu với cô hay không?

Nào ngờ Aria đối xử rất tốt với cô.

Cô ấy còn nói thích buổi biểu diễn của cô, là do bản thân kỹ năng không bằng nên sẵn lòng nhường vị trí.

Thậm chí cô ấy còn muốn làm bạn với cô, nói rằng biết rất nhiều món ngon ở Hồng Kông, muốn dẫn cô đi ăn.

Khương Bảo Lê từ chối, nói mình là người Hồng Kông. Vậy mà Aria hoàn toàn không nhận ra ý từ chối trong câu nói của cô, cô ấy còn khoác tay cô và cười nói rằng cô ấy mới đến Hồng Kông làm việc hai năm trở lại đây, khi trước cô ấy học ở Malaysia, nếu có thời gian, nhờ Khương Bảo Lê dẫn cô ấy đi chơi khắp Hồng Kông cho biết đó biết đây.

Khương Bảo Lê biết nhà Aria rất giàu, trên người có sự ngây thơ vì được nuôi dưỡng trong giàu sang.

Aria như một đóa mẫu đơn trong nhà kính, chưa từng trải qua gió mưa, lúc nào cũng tươi sáng.

Còn cô? Cô là đóa hoa hồng dại mọc lên từ bùn lầy, toàn thân đầy gai, ngay cả yêu một người… cũng mang trên mình áo giáp sắc nhọn.

Cô và cô ấy, hoàn toàn khác biệt.

Khương Bảo Lê nhìn Aria lên chiếc Maybach của Tư Độ.

Cô đứng trên phố, gió đêm cuốn theo hơi lạnh, mắt cay xè vì gió.

Trái tim trống rỗng.

Cô ấy và Tư Độ… đang hẹn hò sao?

Tính cách ấm áp của Aria chắc chắn rất hợp với Tư Độ.

Không như cô, lúc nào cũng ích kỷ và sắc nhọn, luôn đặt nhu cầu và cảm xúc của bản thân lên hàng đầu.

,Chắc chắn Aria có thể cho Tư Độ tình yêu mà anh hằng mong muốn.

Nhưng…

Cô không cam tâm.

Cô giơ tay bắt một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo chiếc Maybach phía trước, muốn theo xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tài xế taxi còn hơi e ngại, sợ là hành động phạm pháp, do dự nói: “Như vậy không tốt lắm…”

Nhưng Khương Bảo Lê đưa ra mức giá mà ông ta không thể từ chối, thế là tài xế taxi đạp ga, đuổi theo chiếc Maybach.

Đuổi đến cổng khu biệt thự cao cấp ven biển, chiếc Maybach dừng lại.

Aria ôm bó hoa bước xuống xe, quay đầu vẫy tay với Tư Độ: “Anh, về nhà nhớ nhắn tin cho em nhé.”

Tư Độ nói gì đó, Khương Bảo Lê không nghe thấy.

Nhưng cô nhìn thấy vẻ hạnh phúc mãn nguyện của Aria, biết rằng Tư Độ chắc chắn đã đối xử rất dịu dàng với cô ấy.

“Cô gái, còn đuổi theo không?” Tài xế taxi nhìn chiếc Maybach dần xa.

Khương Bảo Lê đờ đẫn nhìn chiếc Maybach phía xa đang dần biến mất trong màn đêm.

“Cô gái, cô gái…” Tài xế gọi cô vài tiếng, Khương Bảo Lê mới tỉnh lại, cô yếu ớt trả lời, “Không cần nữa, về thôi.”

……

Khương Bảo Lê chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy.

Lồng ng.ực như bị ai đó cắt đi một mảng, vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo.

Cô không dám nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, vì chỉ cần nhớ tới là chỉ muốn khóc…

Cô ngồi bên quầy bar của Coda Bar, uống từng ly rượu, nghe ca sĩ trên sân khấu dùng guitar hát nhạc dân ca, mắt cay xè.

Cô ngửa đầu uống cạn ly cocktail, cảm giác nóng rát nơi cổ họng tạm thời đè nén được sự khó chịu trong lồng ng.ực.

May mắn là ngày mai được nghỉ, nếu không với tình trạng hiện tại, sợ rằng cô không thể cầm nổi cung vĩ.

Trở lại hơn nửa tháng nay, lúc nào cô cũng bận rộn, có lẽ cô muốn đắm mình vào công việc để không có thời gian nghĩ đến anh.

Nhưng tối nay, chỉ một ánh mắt của anh đã đánh sập mọi phòng thủ của cô.

Tình cảm chất chứa ba năm như sóng lớn tuôn trào…

Khương Bảo Lê gục xuống bàn, úp mặt vào cánh tay, kìm nén nước mắt, cô không muốn khóc.

Tư Độ sẽ không đứng yên chờ cô.

Cũng như cô tuyệt đối không tha thứ cho Thẩm Dục Lâu khi anh ta phản bội mình.

 Cô còn không tha thứ cho Thẩm Dục Lâu, sao có thể mong Tư Độ tha thứ cho cô chứ.

Ở điểm này… họ lại giống nhau một cách kỳ lạ.

Khương Bảo Lê biết mình nên buông bỏ.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến cô rất buồn, buồn muốn khóc.

Nếu vì chuyện tình cảm mà uống rượu say khóc lóc, hai người bạn thân của cô chắc chắn sẽ cười nhạo cô.

Thôi bỏ đi.

Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, nghĩ gì đến chuyện tình cảm làm gì, kiếm tiền mới là chính!

Khương Bảo Lê lau khóe mắt, lúc này cô mới nhận ra mình đã uống quá nhiều, đầu óc cứ choáng váng.

Thế giới trước mắt như bị phủ một lớp sương mù khiến cô đứng không vững.

Cô vịn vào bàn, đứng dậy loạng choạng đi về phía cửa.

Ai ngờ vừa đến cửa, cô lại đụng phải hai gã đàn ông lưu manh.

Thấy cô khóc như mưa, vẻ mặt mơ màng say, thế là họ tiến lại gần bắt chuyện với ý đồ xấu

.”Em gái, có chuyện gì không?” Một trong hai gã cười hỏi, ánh mắt liếc nhìn cô.

“Khóc à? Có chuyện gì buồn, kể với anh đi.”

Gã tóc vàng tiến lại gần, hơi thở hôi hám của thuốc lá phả vào mặt cô.

Vốn dĩ tâm trạng của Khương Bảo Lê đang rất tệ, giờ lại thêm men rượu, tính khí càng không kiềm chế được.

Cô cười lạnh, châm chọc: “Muốn làm anh tôi à? Tè một bãi rồi tự soi xem mình có xứng không đã.”

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt hai gã đàn ông liền thay đổi.

Rõ ràng, họ không ngờ cô gái trông yếu đuối này lại dám nói thẳng như vậy.

“Khá ngang ngược đấy!”

Họ tức giận, định tiến lên dạy dỗ Khương Bảo Lê, một gã chộp lấy cánh tay cô.

Khương Bảo Lê cũng không sợ : “Lên đi!”

“Ồ, đúng là cứng đầu, anh đây thích loại này đấy.”

Hai gã đàn ông kéo lôi cô. Khương Bảo Lê phản ứng khá nhanh, cầm chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu gã kia.

“Bùm” một tiếng, chai rượu vỡ tan, gã đàn ông ôm đầu kêu thét.

Gã còn lại thấy vậy, tức giận vung nắm đấm đánh về phía cô.

Khương Bảo Lê liên tục lùi lại, nhưng chưa kịp cầm chai rượu thứ hai, một bàn tay mạnh mẽ ở phía sau cô đột nhiên nắm lấy nắm đấm của tên lưu manh.

Tên lưu manh quay đầu, đối mặt với đôi mắt đen lạnh như vực sâu.

Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo cổ đứng màu đen cổ điển, toàn thân toát lên khí thế uy nghiêm của người ở vị trí cao.

Gương mặt vô cùng tuấn tú, phong thái điềm tĩnh lạnh lùng…

Ông đứng trước Khương Bảo Lê, như một ngọn núi không thể lay chuyển.

Hai tên lưu manh ban đầu nghĩ người đàn ông này lớn tuổi, trông rất nho nhã, chắc không phải đối thủ của họ.

Nào ngờ người đàn ông nắm lấy cổ tay của một tên , dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi lực nắm của ông!

Một cái bẻ, một cái gập.

Tiếng rắc của khớp xương lệch lập tức vang lên.

Tên lưu manh kêu thét một tiếng, đau đến mức muốn ngất.

Lúc này, một nhóm bảo vệ mặc đồ đen chạy đến, cung kính gọi: “Ông Đàm.”

Nghe thấy danh xưng này, hai tên lưu manh lập tức biến sắc, quỳ xuống xin tha.

Đàm Ngự Sơn không hề nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Đánh một trận, ném ra ngoài.”

Bảo vệ lôi hai tên đàn ông đi, tiếng kêu thét không ngừng.

Đàm Ngự Sơn quay đầu nhìn Khương Bảo Lê đang được các cô gái trong quầy bar đỡ… cô đã say đến mức không còn tỉnh táo, toàn thân mềm nhũn dựa vào quầy bar.

Mái tóc dài rối bời trên mặt, gò má ửng hồng, sống mũi cao, đuôi mắt hơi cong toát lên vẻ ngang ngạnh.

Ánh mắt Đàm Ngự Sơn dán chặt vào khuôn mặt của cô, ông nhớ đến người vợ yêu đã khuất của mình.

Sau đó, ánh mắt ông di chuyển xuống, nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên cổ cô…

Đồng tử của Đàm Ngự Sơn co rút lại.

…… Bàn tay giấu trong tay áo không kiểm soát được mà run rẩy.

Ba năm trước ở sân bay, ông đã từng thấy cô gái này khóc đến run rẩy.

Lúc đó chỉ cảm thấy nét mặt quen thuộc, giống người vợ đã khuất, nhưng không nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên cổ cô… giống hệt với con gái mình.

Lúc đó… cô đang khóc.

Có phải cô đang sống không tốt.

Đàm Ngự Sơn đột nhiên cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt.

Nếu con gái mình bình an lớn lên, chắc cũng bằng tuổi cô gái này rồi.

Ông bước đến, cẩn thận đỡ cô dậy, tay run rẩy vì sợ làm đau cô.

Mấy tên tay chân bên cạnh nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Tối nay là lần đầu tiên họ thấy sếp Đàm này ra tay.

Nghe nói lúc trẻ, ông từng đi qua bao hiểm nguy, dám một mình xông vào hang ổ ma túy ở Tam Giác Vàng.

Nhưng những năm gần đây, ông rất ít tự ra tay. Vì không cần thiết, đám người dưới trướng có thể giúp ông giải quyết mọi chuyện.

Nào ngờ tối nay, ông lại ra tay vì một cô gái nhỏ.

“Cháu tên gì?” Ông nhẹ nhàng hỏi, “Chú không phải người xấu, nói cho chú biết tên cháu.”

Khương Bảo Lê mơ màng nói: “Khương… Bảo Lê.”

“Bảo Lê…” Đàm Ngự Sơn mắt đỏ hoe, lẩm bẩm, “Berry của ba.”

“Ông Tần…” Đàn em thân cận A Huy bước đến, nhắc nhở, “Tối nay ông còn có hẹn với Tổng Giám đốc Mục, ông ấy vẫn đang đợi ông ở phòng VIP tầng ba.”

“Chuẩn bị xe.” Đàm Ngự Sơn bế cô gái trong lòng, giọng nói trầm xuống, “Tối nay hủy cuộc hẹn, quay về nhà.”

A Huy nhìn cô gái trong lòng ông, dường như hiểu ra điều gì nên gật đầu nghe lệnh.

……

Khương Bảo Lê mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là chiếc đèn chuông gió hình ngôi sao nhỏ trong màn trướng.

Ánh đèn từ chuông gió tỏa sáng ấm áp như ánh sao trên bầu trời, rơi xuống đầu giường.

Khương Bảo Lê bật dậy.

Đây không phải giường của cô!

Không phải khung cảnh quen thuộc, không phải phòng của cô!

Mặt ga giường là ren trắng, bên dưới là lụa tơ tằm mềm mại.

Bốn phía có màn trướng kiểu Pháp tinh xảo, trên màn thêu hoa văn phức tạp, độ rủ rất đẹp.

Tường phòng màu hồng nhạt, bên cửa sổ đặt một bàn trang điểm tinh xảo, trên mặt bàn đầy những lọ nước hoa và hộp trang sức.

Trong chốc lát, Khương Bảo Lê tưởng mình lạc vào phòng công chúa trong lâu đài.

Thật quá mộng mơ!

Có thật không phải đang mơ?

Khương Bảo Lê bò ra khỏi giường , chân trần đạp lên thảm len.

Trong gương, cô vẫn mặc chiếc váy tối qua, eo váy có dây buộc rất phức tạp, chỉ có cô biết cách buộc nên quần áo không bị ai động vào, điều này khiến cô hơi yên tâm.

Chắc không phải đang mơ.

Khương Bảo Lê nhớ lại chuyện tối qua, mơ hồ nhớ được đại khái.

Hình như gặp mấy tên lưu manh, sau đó được người ta giải cứu.

Còn chuyện sau đó, cô thật sự không nhớ nữa.

Khương Bảo Lê hơi lo lắng bước ra khỏi phòng, đột nhiên như bước vào một thế giới khác.

Phòng của cô được thiết kế theo phong cách ấm áp, mọi thứ đều mềm mại, như phòng công chúa trong thế giới cổ tích vậy.

Nhưng bên ngoài phòng lại là một phong cách hoàn toàn khác.

Phong cách đơn giản lạnh lùng đen trắng, sàn gạch xám đậm bóng mờ, giữa phòng khách đặt một chiếc ghế sofa da đen, đối diện là cửa sổ lớn bằng kính.

Đây… rốt cuộc là nơi nào vậy?

Khương Bảo Lê vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi bánh ngọt ngào.

Trong phòng bếp được xây theo kiểu bán mở, người đàn ông quay lưng lại đang khuấy trứng, vai rộng eo thon, đeo tạp dề in hoa nhí.

Tay áo xắn lên, lộ ra vài vết sẹo cũ trên cổ tay.

Cô tò mò bước đến: “Xin hỏi…”

Người đàn ông quay lại, máy đánh trứng “rơi” vào bát.

Ông vội vàng tắt lò nướng, có thể thấy rõ sự căng thẳng trong từng cử chỉ: “Cháu… cháu tỉnh rồi, chú đang làm bữa sáng cho cháu, cũng không biết cháu thích ăn gì, cháu… thích bánh không? Chú làm bánh soufflé và black forest, cháu xem thích ăn loại nào?”

Khương Bảo Lê tò mò nhìn người đàn ông.

Gương mặt nghiêm túc, khóe mắt có vài nếp nhăn nhỏ, phong thái nho nhã.

Nói chung trông rất thân thiện.

Cô cảm thấy ông hơi quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

“Xin hỏi chú là…?”

“Xin lỗi, quên giới thiệu.” Ông quay lại lau sạch bột trên tay, “Chú họ Đàm, tên đơn là Việt. Quán bar cháu đến tối qua,là một trong những tài sản nhỏ của chú, chú có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cháu, vì tối qua cháu say rượu, chú không biết cháu ở đâu nên chỉ có thể đưa cháu về nhà trước.”

Khương Bảo Lê cảnh giác lùi lại một bước.

Đương nhiên Đàm Ngự Sơn nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ, ông vội nói: “Cháu đừng sợ, chú không phải người xấu, chú cũng có con gái, tối qua cháu ngủ phòng con gái chú, nếu vẫn không yên tâm thì chú có thể đưa chứng minh thư cho cháu xem.”

Giọng ông chân thành, thái độ cũng rất thành khẩn.

Nhìn ông, Khương Bảo Lê đột nhiên cảm thấy thật thân thiết… dường như muốn tin những lời ông nói.

“Tối qua, cảm ơn chú Đàm đã giải cứu.” Khương Bảo Lê nghĩ đến căn phòng đầy ước mơ vừa rồi, lại nhìn xung quanh…

Biệt thự này có thể sánh ngang với biệt thự Sơn Nguyệt Lư của Tư Độ.

Người đàn ông này bày trí phòng con gái mình như vậy, chắc hẳn rất yêu thương cô ấy.

“Chú Đàm, cháu ngủ trong phòng con gái chú, cô ấy có phiền không?”

“Không thể nào.” Đôi mắt đen huyền của Đàm Ngự Sơn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của cô gái giống hệt với vợ ông…

Ông nói với vẻ đau buồn: “Con gái chú đã mất khi nó còn rất nhỏ.”

“Hả?”

“Khi nó mới ba tuổi, chú không bảo vệ được nó, để nó rơi vào tay kẻ xấu… và qua đời.”

Đàm Ngự Sơn quay người lại, thở dài, “Những năm qua, chú đếm từng tuổi của nó, mỗi năm lớn thêm một tuổi, chú lại sắp xếp lại phòng của nó, mua búp bê, mua những chiếc váy xinh đẹp phù hợp, tưởng tượng rằng nó vẫn còn sống, đang lớn lên từng năm.”

Khương Bảo Lê có thể cảm nhận được nỗi đau của người đàn ông, cô cũng cảm thấy buồn lây: “Thưa chú Đàm, cháu xin lỗi vì đã làm chú nhớ lại chuyện không vui.”

Đàm Ngự Sơn mỉm cười nhẹ nhàng với cô: “Không sao, bây giờ chắc nó cũng bằng tuổi cháu đấy, những thứ của nó, cháu đều có thể dùng được, tối qua cháu ngủ có ngon không? Chú cố ý dặn người giúp việc không lên lầu làm phiền cháu, sáng nay người làm vườn cũng không được sắp xếp công việc cắt tỉa.”

“Vâng, cháu ngủ rất ngon, cảm ơn chú Đàm.”

“Ngồi xuống đi, bánh sắp xong rồi.”

Khương Bảo Lê thực sự… muốn rời đi.

Dù sao đây cũng là nhà của người lạ, họ đã tốt bụng cho cô ở lại một đêm, nếu lại ở lại ăn uống thì hơi… kỳ.

Nhưng có vẻ như ông ấy đã cố ý làm bánh cho cô, nếu cô không ăn thì có phải là bất lịch sự quá không?

Hơn nữa, Khương Bảo Lê có thể cảm nhận ánh mắt khi người đàn ông này nhìn cô không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

Cô đã từng bị nhiều người nhìn với ánh mắt đó, và biết rõ nó kinh tởm đến mức nào.

Nhưng ánh mắt của Đàm Ngự Sơn tràn đầy thứ tình cảm ấm áp, giống như ánh mắt của một người cha nhìn con gái vậy.

Thật kỳ lạ, Khương Bảo Lê, một người mang vẻ ngoài hướng ngoại nhưng thực chất là người hướng nội, lại muốn ở lại, muốn trò chuyện thêm với ông ấy.

Đàm Ngự Sơn bê chiếc bánh nóng hổi từ lò nướng ra, phết lên lớp kem thơm phức, sau đó rắc vụn bánh Oreo lên trên, cuối cùng ông đặt nó lên bàn, giọng điệu háo hức đầy mong đợi:

“Nếm thử tay nghề của chú đi, lúc con gái chú chưa chào đời, chú đã nghĩ đến việc học làm bánh để làm cho nó ăn, nên chú đã đi học đấy. Tiếc là nó đã ‘đi xa’ nhiều năm rồi, chú cũng không làm bánh nữa, nếu cháu thấy không ngon thì đừng miễn cưỡng.”

Nói xong, ông còn tự tay cắt chiếc bánh Black Forest rồi đặt đĩa bánh trước mặt cô.

Người yêu cũng chưa từng chu đáo đến thế…

Khương Bảo Lê cúi đầu, xúc một miếng bánh cho vào miệng.

Vị ngọt lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng không ngấy.

“Ngon quá!”

Đàm Ngự Sơn thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hơi nhíu lại, lộ ra vài nếp nhăn lờ mờ: “Thích thì ăn nhiều vào.”

“Chú cũng ăn đi, sáng nay chú bận rộn lắm phải không?”

Đàm Ngự Sơn cười: “Được, được, chú ăn cùng cháu.”

Những người giúp việc đứng ngoài hành lang nhìn cảnh này đều cảm thấy khó tin.

Một người đàn ông quyết đoán, từ trước đến nay luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, hầu như chưa từng cười.

Hôm nay… có lẽ ông ấy cười nhiều hơn cả mấy chục năm qua!

Trong bữa ăn, Đàm Ngự Sơn như trò chuyện thường ngày, hỏi về gia đình và việc học của Khương Bảo Lê.

Khương Bảo Lê đơn độc một mình, cũng không có gì không thể nói: “Cháu không biết bố mẹ mình là ai, cháu lớn lên tại một làng chài, một người dì tốt bụng đã cho cháu ăn, sau đó cháu được một gia đình giàu có tốt bụng tài trợ, đến Hồng Kông học, rồi sau đó đi du học ở Anh.”

Đàm Ngự Sơn rất có chừng mực, dù muốn biết thêm nhưng lại sợ hỏi quá chi tiết sẽ quá đường đột.

Không sao, biết đại khái là có thể điều tra được.

Hơn nữa, bây giờ ông đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm, Khương Bảo Lê chính là con gái ruột của mình…

Không còn gì nghi ngờ nữa, khuôn mặt của cô giống hệt vợ ông… một nữ thần quốc dân nổi tiếng khắp Hồng Kông những năm 90, và cô đã kế thừa vẻ đẹp hoàn hảo của mẹ, còn ông thì chẳng có gì để cho cô cả.

Chỉ có thể sau này… cố gắng bù đắp.

Khương Bảo Lê ăn bánh xong liền đứng dậy cảm ơn và từ biệt.

Đàm Ngự Sơn cũng không giữ cô lại, chỉ đưa cho cô số điện thoại của mình.

“Chú làm kinh doanh nhỏ ở Hồng Kông, nếu có bất kỳ khó khăn nào, hoặc ai đó bắt nạt cháu, cháu có thể tìm chú.”

“Vâng! Cháu có buổi biểu diễn ở dàn nhạc Ái Nhạc, nếu chú muốn đến xem, cháu có thể cho chú vé miễn phí.”

Như một lời cảm ơn vì đêm qua ông đã giúp đỡ cô.

Ban đầu, Khương Bảo Lê chỉ nói một cách khách sáo.

Không ngờ Đàm Ngự Sơn lại thật sự đồng ý: “Vậy thì thế này, thêm cách liên lạc của nhau đi. Khi nào chú có thời gian sẽ đến xem buổi biểu diễn của cháu, cháu nhớ cho chú vé miễn phí nhé.”

“Vâng.”

Khương Bảo Lê vội vàng lấy điện thoại, quét mã QR WeChat của mình cho ông: “Vậy cháu gửi lịch biểu diễn của cháu cho chú, nếu chú định đến thì nhắn cho cháu trước một ngày.”

“Được.”

Đàm Ngự Sơn hài lòng khi thêm được WeChat của Khương Bảo Lê, sau khi cô đi, ông lập tức vào xem trang cá nhân của cô.

Không ngờ Khương Bảo Lê lại là một cô gái thích đăng ảnh cuộc sống lên mạng xã hội, trang cá nhân của cô toàn là những bức ảnh cô chụp khi còn học ở London, Đàm Ngự Sơn xem từng tấm một, rất kỹ lưỡng.

Ông đứng bên cửa, đứng im lặng suốt hơn nửa tiếng.

Cho đến khi A Huy bước đến, nói với ông rằng: “Thưa ông, mẫu tóc đã được gửi đến trung tâm giám định, kết quả sẽ có trong vòng nửa tháng.”

Đàm Ngự Sơn đặt điện thoại xuống, giọng nói trầm xuống: “Tôi muốn thấy kết quả trong vòng một tuần, .”

A Huy nhận ra sự sốt ruột của ông, bèn gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp.”

……

Hai ngày nay, Khương Bảo Lê luôn thấy u uất không vui.

Đặc biệt là khi gặp Aria trong dàn nhạc.

Nhìn thấy cô ấy, cô lại nhớ đến cảnh tượng Tư Độ đến xem buổi biểu diễn của cô ấy vào ngày hôm đó.

Ghen tị đúng là thứ sức mạnh đen tối, sức mạnh đen tối này đã thúc đẩy Khương Bảo Lê, không chỉ khiến cô cố gắng hơn trong buổi biểu diễn, mà còn chú ý hơn đến cách ăn mặc hàng ngày, thậm chí còn học cách phối đồ mà các quý cô thượng lưu ưa thích.

Kể cả những chiếc váy mới nhất của Chanel hay Hermes, cô cũng sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua…

Nhưng dù cô có cố gắng biến mình thành một tiểu thư đúng chuẩn đến đâu, học những nghi thức của họ, nhưng xuất thân của cô lại ở dưới đáy xã hội… học những thứ bề ngoài này… cũng chẳng có tác dụng gì.

Aria là một cô gái rất tốt bụng và ấm áp.

Cô ấy có cốt lõi ổn định, có tình yêu vô tận của cha mẹ nâng đỡ, nên cô ấy hành xử rất tự nhiên, lúc nào cũng ngây thơ trong sáng.

Đó là những thứ Khương Bảo Lê không tài nào học được.

Cô thường cảm thấy mình rất tối tăm, đứng ở một nơi không có ánh nắng mặt trời chiếu vào, lạnh lùng nhìn Aria, ghen tị với tất cả những gì cô ấy có.

Nhưng cô không muốn làm tổn thương Aria, vì chính cô cũng từng bị sự ghen tị của người khác làm tổn thương, cô hiểu rõ nếu không kiềm chế “sức mạnh đen tối” này, nó sẽ biến thành một thứ tâm lý rất méo mó.

Như những gì Kiều Mộc Ân và Thư Hân Đồng đã làm với cô.

Nhưng Khương Bảo Lê cũng muốn đấu tranh cho chính mình, vì biết rằng mình không thể buông bỏ.

Mỗi đêm cô đều thức đến khuya, ngoài việc nghĩ về anh thì vẫn là nghĩ về anh, nghĩ về anh mãi, nghĩ về anh không ngừng…

Cô cố ý tiếp cận Aria, đi mua sắm, ăn uống cùng cô ấy, giành được sự tin tưởng của cô ấy.

Aria nói với Khương Bảo Lê: “Bố tôi gửi tôi đi Malaysia học, ban đầu là học quan hệ quốc tế, muốn tôi về làm chính trị, do ông ấy cũng làm trong chính trị. Nhưng tôi tự ý đổi ngành, học vĩ cầm, tôi không muốn học chính trị, chán lắm…”

Khương Bảo Lê không hứng thú lắm, cô chuyển chủ đề sang Tư Độ, nói rằng hôm đó thấy Tư Độ đến xem buổi biểu diễn của cô ấy.

“Trước đây anh Tư Độ luôn lạnh nhạt với tôi, dù tôi có cố gắng trêu chọc thế nào, anh ấy cũng không mấy để ý, chẳng hiểu sao dạo gần đây lại thay đổi. Hôm đó anh ấy đến nghe buổi biểu diễn của tôi, còn đưa tôi về nhà nữa!”

“Được anh ấy thích không phải là chuyện tốt đâu.” Khương Bảo Lê nhắc nhở cô ấy.

“Tại sao? Không phải anh ấy là người đàn ông được yêu thích nhất Hồng Kông sao?”

Khương Bảo Lê bèn đóng vai “nữ phụ độc ác”: “Cô biết những tin đồn về anh ấy không?”

“Hả? Gì cơ?”

“Nhiều lắm!”

Khương Bảo Lê kể lại những chuyện lộn xộn mà Tư Độ từng làm, lược bớt, thêm mắm thêm muối cho Aria nghe, bao gồm việc có cô gái tặng anh ấy một con thỏ, anh ấy trả lại cô ấy cái đầu thỏ đẫm máu, còn có cả chuyện thả chó dọa người, và cả vụ nhảy dù đó…

Aria không thể tin nổi, bịt miệng lại: “Thật sao?”

“Chắc chắn.”

Khương Bảo Lê không hề nói dối, cũng không hề bôi nhọ anh .

“Những học sinh trước đây của trường Hughton, ai mà không biết anh ấy đáng sợ đến nhường nào.”

Aria có vẻ thực sự sợ hãi: “Làm sao bây giờ, tôi còn hẹn anh ấy đi xem phim ngoài trời ở ngoại ô nữa! Tôi không dám đi đâu!”

“Phim ngoài trời?” Khương Bảo Lê hơi ngạc nhiên, “Anh ấy… đồng ý rồi sao?”

“Đồng ý rồi.”

Cô lập tức cảm thấy chua xót.

Anh chưa từng đi cùng cô…

“Vậy… cô có định đi không?”

Aria lắc đầu lia lịa: “Tôi không đi nữa, tôi… tôi không dám đi.”

“Nhưng nếu không đi, anh ấy sẽ giận đấy! Cô đừng làm anh ấy giận.”

Aria suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta đổi ca vào buổi tập tối nay đi, tôi sẽ nói là tôi phải làm việc, cô xin lỗi anh ấy giúp tôi nhé, được không? Đừng để anh ấy giận.”

Khương Bảo Lê nhíu mày, ra chiều khó xử lắm: “Cũng không là phải không được, chỉ là…”

“Bảo Lê, làm ơn đi! Giúp tôi với! Tôi hứa, sau này sẽ không bao giờ làm phiền anh ấy nữa!”

“Vậy… được thôi, để tôi thử xem.” Khương Bảo Lê nói một cách khéo léo, “Không đảm bảo thành công đâu nhé.”

“Cảm ơn, cô tốt quá!”

“Vậy tôi về trang điểm đây, đi trước nhé.”

“Ừm ừm!”

Khương Bảo Lê vừa bước ra khỏi hậu trường, Tư An Nhàn liền lấy điện thoại gọi cho Tư Độ, cô ấy vừa cười khúc khích vừa nói:

“Anh ơi, tối nay em có việc, không đến được đâu!”

“Trong đoàn của em có một chị yêu anh say đắm, em thích chị ấy lắm, nên nhường cơ hội quý giá này cho chị ấy đó!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.