Cần gạt nước đung đưa qua lại với tần suất rất nhanh.
Đây là lần thứ hai Khương Bảo Lê lái xe của Tư Độ, cô lái một cách cẩn thận… tốc độ rất chậm, dưới 30 km/h.
Bên ngoài cửa sổ mưa như trút nước, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm vang dội.
Khương Bảo Lê hơi căng thẳng, cô nắm chặt lấy vô lăng.
“Nói trước nhé, em có bằng lái xe, nhưng rất ít khi lái đấy.”
“Nếu có đụng xe thì em không chịu trách nhiệm đâu.”
Tư Độ ngồi ở ghế phụ, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Khương Bảo Lê thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, môi anh mím chặt, ngón tay nắm chặt tay vịn bên phải ghế ngồi, người hơi cứng đờ.
Cô biết anh không thích ngày mưa, đặc biệt là… những ngày có sấm chớp.
Đó cũng là lý do tại sao sau khi bị tiếng sấm đánh thức, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là muốn gặp anh.
Nhưng cô không muốn chạm vào vết thương lòng của anh, chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ, để anh không cảm thấy quá khó chịu.
Khương Bảo Lê vươn tay xoa đầu anh, cười nói: “Tư Độ, em có một câu chuyện cười, kể cho anh nghe nhé.”
“Ừ.”
Khương Bảo Lê nhớ lại một mẩu chuyện cười mà cô từng xem: “Thế này… anh biết tại sao con tằm lại rất giàu không?”
Tư Độ: “Không biết.”
“Vì nó biết kết kén.”
Nói xong, Khương Bảo Lê đầy mong đợi nhìn anh.
Thấy anh có vẻ ngơ ngác, Khương Bảo Lê sợ anh không hiểu nên giải thích: “Vì nó biết tiết kiệm.”
Khuôn mặt ngơ ngác lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709602/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.