Vừa lúc đó Tinh tuệ chạy tới giường mà cô đang nằm,vẻ mặt lo lắng và nói"đủ rồi,cậu ấy đã đau khổ đủ rồi các người đừng gây thêm một nỗi đau lên người cậu ấy nữa."giọng nói của tinh tuệ có phần tức giận nhưng có cả uất ức,thương xót cho người bạn đang nằm trên giường bệnh.
"Cậu ấy đã trải qua những gì các anh làm sao biết được chứ,nó là một khoảng thời gian rất dài,cậu ấy như trở thành người vô hồn, bị chính nỗi đau của cậu đeo bám.Ngày cậu chuyển trường cũng là ngày mà người bà thân yêu của cậu ấy mất mọi chuyện dường như sụp đổ trước mắt cậu ấy"Tinh tuệ rất tức giận,cô vừa nói mà vừa đau thương.
"Lúc đó người cậu ấy cần nhất lại chẳng ở gần cậu ấy,cậu ấy cũng chẳng chia sẻ nỗi đau đó cho ai cả tự ôm lấy gánh chịu tất cả.Nó đau hơn những gì các người tưởng,đến tận bây giờ cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được cậu nên nỗi đau cứ tồn tại trong người cậu ấy."
"Thứ giúp cậu ấy bình tĩnh được chính là làm việc cậu ấy làm như một cỗ máy,ngày này qua ngày nọ,năm này hết năm nọ.Điên cuồng làm việc,chỉ cần cậu ấy nghĩ một lúc thì cậu ấy sẽ lại nhớ cậu và cơn đau nhói ấy sẽ lại phát xuất.Đó là gánh nặng đối với cậu ấy."
"Cậu ấy ước gì mình chưa bao giờ gặp cậu và sẽ không yêu cậu.Đó là sai lầm nhất trong cuộc đời cậu ấy"
Chẳng biết vì sao nghe Tinh tuệ nói xong thì Chi cảnh bày ra vẻ mặt hối hận,đau lòng.Gân xanh nổi lên trên tay cậu ấy,sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-duoc-gap-cau/125128/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.