Ngồi trong lớp học tôi luôn nghĩ tới sự khác biệt giữa Lục chi cảnh và khả duệ ca ca.
Cách anh ấy nói chuyện với tôi nó rất dịu dàng còn Lục chi cảnh thì hời hợt.
Cách anh ấy nhìn tôi, ánh mắt rất ôn nhu còn cậu ấy thì buồn bã.
Cả bầu không khí anh ấy mang lại cho tôi cũng rất khác so với cậu ấy.
Khi nhận ra được thì tôi đã bất giác đem so sánh Khả duệ ca ca và Lục chi cảnh.
Tôi có chút ngạc nhiên vì mình lại so sánh giữa Chi cảnh và anh khả duệ mà không hề hay biết.
Tôi có quay xuống nhìn Chi cảnh thì thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi liền quay lên, Lục chi cảnh ghé sát vào người tôi và nói nhỏ
"Cậu có vẻ vui khi ở cùng kha duệ nhỉ" giọng nói của cậu ấy có chút lạnh lùng và vẻ mặt thì vô cảm giống như cậu ấy đã thật sự buông bỏ tôi.
Thấy cậu ấy như vậy tôi cũng có chút thất vọng.
Tôi vừa nói với giọng hơi run như sắp khóc.
"Có lẽ...là vậy."
Mặc dù tôi cũng biết sự thật không phải vậy nhưng tôi nói thế để Chi cảnh có thể buông bỏ tôi và cũng có thể trả tự do cho cậu ấy.
Chi cảnh không nói gì nhưng vẻ mặt của cậu ấy rất buồn.
"Có thể cậu ấy đã thật sự buông xuôi rồi"
Tôi cho rằng cậu ấy đã có thể thoát khỏi cuộc chơi không lối thoát này rồi.
Vốn dĩ đây chỉ là một trò đùa của số phận chỉ là cậu ấy không thoát khỏi sớm.
Cậu ấy đã có thể yêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-duoc-gap-cau/125153/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.