Nhớ Phi Yên từng nói, ngày mới bắt đầu từ biển, xuân ấm hoa nở…
Nhưng nhìn đường bờ biển dưới ánh mặt trời sáng chói, phong cảnh tươi đẹp, bờ cát vàng rực rỡ, hàng vạn làn sóng đang đùa giỡn trên mặt biển
Trái tim tôi lại không hề thoải mái như cơn gió xuân ấm áp đó, trái tim tôi ngoại trừ đau đớn ra thì vẫn là đau đớn…
Tôi không bao giờ nghĩ đến, Joey nói nơi thuộc về cậu ta lại là căn biệt thự bên bờ biển này
Mà chủ nhân trước kia của nó chính là con người kiêu ngạo, đứng trên đầu thiên hạ, tôn quý phi phàm, nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp và nuông chiều tôi, con người vì sự lạnh lùng và xa cách của tôi mà rầu rĩ, lặng lẽ rơi lệ
Là người bày ra tất cả mưu kế, thông minh quỷ quyệt, nhưng lại bằng lòng để tôi tính kế và lợi dụng, bằng lòng đem sinh mệnh mình giao phó cho tôi, chỉ mong đổi lại được một nụ cười của tôi
Là người bất kể tôi đi đến nơi nào, trái tim tôi ở nơi nào, vẫn cố chấp đau khổ như vậy, chỉ mong một cái ôm ấm áp, an ủi trái tim tổn thương nặng nề của anh
Truyền Chi, người tôi đã định trước là mắc nợ cả đời
Từng nơi từng chỗ ở đây đều có bóng dáng anh, góc nào cũng chan chứa kỉ niệm của tôi và anh.
Tôi vẫn nhớ buổi hoàng hôn đó, mặt trời tỏa những tia nắng vàng ấm áp, anh ôm tôi dịu dàng thầm thì, dùng sợi chỉ rực rỡ làm thành một giấc mộng đẹp đẽ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-ngung-tich/410021/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.