Vì bạn nam sinh nào đó hôm qua bật điện tới hơn 11 giờ đêm. Nên sáng nay Tích Nhĩ thức dậy với bộ mặt trắng bệch và đôi mắt thâm quầng như gấu trúc. Tại sao. Tại sao phòng của cô lại đối diện với phòng tên thần kinh đó. Aaaaa. Hắn mà còn bật điện như hôm qua nữa thì cô làm sao mà ngủ được đây. Những năm tháng cấp ba của cô sau này rồi sẽ gắn liền với hai từ mất ngủ. Còn gì là thanh xuân vườn trường nữa đây. Tích Nhĩ khóc ròng trong lòng. Dương Uyển đi bên cạnh cô như cảm nhận được trái tim nhỏ bé này. Cô bạn nhẹ nhàng vỗ vai cô:
"Có muốn ăn kẹo cao su vị bạc hà không. Buổi sáng thức dậy mà ăn cái này thì vừa thơm miệng. Tinh thần lại còn tỉnh táo"
Tích Nhĩ cảm động muốn khóc. Vui vẻ nhận lấy kẹo cao su bạc hà đáng yêu bỏ vào miệng nhai nhai nói:
"Cảm ơn Uyển nhá. Cậu thật hiểu tớ. Tên họ Phạm mà cứ tiếp diễn cái tình trạng bật điện như vậy. Thì chắc tớ phải dự trữ singum trong cặp rồi"
Nghĩ một chút. Tích Nhĩ lại nhìn Dương Uyển mờ ám nói:
"Uyển. Cậu nói xem. Có phải tên họ Phạm muốn trã đũa vụ tớ đánh hắn nên mới cố tình bật điện trọc tức chúng ta không?"
Dương Uyển suy nghĩ một chút rồi lắc đầu lia lịa:
"Không không không. Chắc cậu ta không phải dạng người như vậy đâu"
Tích Nhĩ bất đồng nhìn Dương Uyển:
"Cái gì mà không phải dạng người như vậy chứ. Mình nói cho cậu hay. Con mắt nhìn người của Trần Tích Nhĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-nhan-cach-trinh-trang/1242567/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.