Bà Lâm Hề Nhị mới là người không lấy lòng được Lục Khai Nguyên. Nếu như Thiên Hạ thực sự đến làm người hầu của Khai Nguyên thì kế hoạch của bà Hề Nhị tiến hành thế nào được? Bà chủ thì vẫn là bà chủ, bà sai Thiên Hạ đến sân, mỗi ngày quét tuyết, sửa sang thảm cỏ, và xử lý một số việc vặt khác. Có điều Lục Khai Nguyên vẫn giao cho Thiên Hạ một chùm chìa khóa phòng anh ta, ngoài quản gia và bản thân anh ra đây là chiếc chìa khóa thứ 3.
“Phòng của tôi sau này đều do cô dọn dẹp mỗi ngày, nếu dọn dẹp không sạch thì tôi sẽ có biện pháp để trừng phạt cô”. Ánh mắt anh ta nhìn Thiên Hạ giống như đang bóp nát con châu chấu trong tay vậy.
Chiều hôm sau nhân lúc Lục Khai Nguyên vẫn còn ở công ty cô cẩn thận lục tìm ngăn kéo để tìm máy ảnh và thẻ nhớ. Cô lo lắng đến toát mồ hôi thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc máy ảnh đâu. Cứ nghĩ đến ảnh nude của cô ở trong tay người khác cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đúng lúc Thiên Hạ định ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút thì sau lưng vang lên tiếng cười ghê sợ: “Tôi bảo cô dọn dẹp phòng cho tôi nhưng cô chỉ thêm phiền phức thôi”.
Thiên Hạ thở dài rồi đóng hay ngăn kéo lại. Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào Khai Nguyên, ánh mắt đầy kiên cường.
“Tôi đã nói rồi, dọn dẹp không sạch thì sẽ bị trừng phạt”. Lục Khai Nguyên tươi cười rồi ngồi xuống tấm ghế sofa da hổ và châm thuốc.
“Bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-quy-khong-noi-doi/338161/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.