Về đến căn nhà trước đây hai người đã chung sống cùng nhau, anh bế cô vào phòng của anh.
Dù anh không còn ở căn nhà này nữa nhưng đều đặn mỗi tuần một lần anh lại đến và chính tay anh dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Mọi đồ đạc trong nhà từ khi cô rời đi đến giờ vẫn giữ nguyên không thay đổi, đặc biệt là phòng của cô, anh dọn dẹp rất kĩ lưỡng và lưu giữ từng món đồ của cô.
Ngắm cô nằm ngủ say sưa trên giường anh thấy lòng mình hạnh phúc, xao xuyến khó tả, đã hơn một năm tìm kiếm cô và hôm nay anh đã có thể cùng cô trở về căn nhà vốn dĩ của hai người.
Anh cúi người xuống hôn lên má cô thì bỗng cô mở mắt tròn xoe nhìn anh, hai tay cô ôm lấy cổ kéo mạnh xuống rồi chồm người dậy cắn lấy môi anh rồi buông tay ra.
Cô cười khúc khích như một đứa trẻ rồi phồng má nhìn anh:
- Anh nhìn tôi cái gì chứ...đồ biến thái!
Anh biết cô đang say không biết trời trăng gì nữa, nhìn cô lúc này vừa buồn cười lại vừa đáng yêu khó cưỡng.
Anh nhíu mày nựng mặt cô...
- Em vừa hôn anh mà sao nói anh biến thái.
- Anh là đồ ảo tưởng...Tôi mà thèm hôn anh...
Cô ngồi dậy bước xuống giường loạn choạng tiến ra cửa, anh nắm tay cô kéo lại.
- Em muốn đi đây?
- Tôi muốn...uống...uống nữa! _ Cô hét lên.
- Em đã say tới vậy rồi còn uống gì nữa.
Ngoan, lên giường nằm đi.
Anh dìu cô lên giường nhưng cô đẩy anh ra rồi nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-thuoc-ve-em-tu-bao-gio/1934185/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.