" Cả nhà đều đang ở nhà ăn đợi muội, sao muội vẫn còn ở nơi này chơi? Ngoan nào Băng Nhi, giờ theo ta đi dùng bữa tối có được hay không?"
Người vừa tới dịu dàng ôm lấy Huyền Băng từ trên bàn đá ngồi dậy, khiến nơi kết hợp của nàng và người kia rời khỏi nhau. Hắn nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục cho nàng, hoàn toàn coi thường Chu Tước nằm xụi lơ bên cạnh.
" Đáng ghét! Đại ca lại đến quấy rầy trò vui của muội, lần nào cũng vậy hết a ... Phải phạt đó!" - nàng cong môi mọng hướng ca ca trước mặt làm nũng.
Sâu thẳm trong ánh mắt hắn đều là dáng vẻ nàng hờn dỗi,đáng yêu của tiểu muội muội nhưng lại làm hắn tất vui vẻ vì giờ đây nàng chỉ nghĩ về một mình hắn.
" Băng nhi, muốn phạt huynh cái gì đây ?"- Vừa nãy, khi hắn chỉnh trang lại y phục lộn xộn của nàng thì mắt phượng liếc thấy giữa hai chân nàng còn lưu lại bạch dịch của trận kích tình vừa qua. Trái tim thoáng co rút. Khép lại mi tâm, hắn lặng lẽ giúp nàng lau đi dấu vết hoan ái cũng như lau đi đau đớn tận sâu trong đáy lòng hắn. Lấy lại tinh thần, hắn dùng âm thanh ôn hoà nhất để hỏi muội muội bảo bối.
" Liền phạt... phạt ca ca ôm muội qua đó đi." Đôi mắt đẹp linh động đảo một vòng, nàng giả vờ như không phát hiện ra động tác nhỏ vừa rồi, đôi tay đặt lên bờ vai rộng của hắn, âu yếm nói.
" Tiểu mèo lười, thật biết lười biếng". Ngón trỏ nhẹ điểm lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-tinh/310499/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.