Edit: V.O
Hơi thở đàn ông quen thuộc mà xa lạ vây lấy cô, cô có chút hoảng.
Mới vừa giật mình muốn tránh thoát ngực anh, người đàn ông vốn nhắm nghiền hai mắt chợt nắm chặt cánh tay cô.
"Đừng động, để cho anh ôm em thêm một lát nữa."
Nhất thời, cả người Dư Hướng Vãn cứng ngắc: "Anh buông tôi ra."
Sở Ly không làm theo, chôn đầu vào trong hõm cổ cô, buồn buồn nói: "Không buông, không bao giờ...buông nữa. Dư Hướng Vãn, trừ khi anh chết..."
Sở Ly càng ngày càng đối tốt với cô hơn, lúc đầu chân tay cô luống cuống, càng về sau biến thành dần dần quen.
Tồn Hi cũng vậy, dần dần, cậu cũng càng ngày càng thích có ba làm bạn.
Thỉnh thoảng Sở Ly không thể tránh, nhất định phải ở lại công ty trấn giữ hoặc là đi công tác bên ngoài, mặc dù chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Tồn Hi sẽ hỏi cô không dưới mười lần.
Mặc dù Dư Hướng Vãn biểu hiện ra dáng vẻ không quan tâm, trong lòng ít nhiều cũng có chút nhớ.
Lần này Sở Ly đi hơi lâu, ngay cả giáo viên nhà trẻ cũng hỏi anh, nói đã lâu không gặp anh.
Dư Hướng Vãn chợt hiểu ra, thì ra đây chính là chủ ý của anh, nói gì mà anh có thể đợi, rõ ràng anh đã sớm vô tình trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bọn họ.
Xem đi, đây chính là chỗ thông minh của Sở Ly, vừa khiến cô cô thả lỏng cảnh giác, vừa công thành chiếm đất, đợi cô ổn định tinh thần lại thì bại cục đã định.
Lần này Sở Ly đi, suốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-tung-rat-yeu-anh/1704935/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.