Vương Nhất Trung và Tống Phong qua lại tương đối nhiều, đối với phong cách xử sự của vị tổ tông kia cũng có chút hiểu biết, ông biết nội dung trên báo cáo ít nhiều đã bị xào nấu, nhưng quá trình chính sẽ không sai. Ông nhìn Tiêu Minh Hiên, hi vọng người này có thể nói chút gì đó, dù sao phải hiểu rõ tình huống thật sự mới có thể đưa ra quyết định chính xác.
Văn phòng nhất thời trở nên im lặng một cách quái dị, Tiêu Minh Hiên hít một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Sự tình đúng là như thế. . .”
Vương Nhất Trung kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng nhếch lên, ông còn ngạc nhiên tại sao trong tình huống như vậy mà Tiêu Minh Hiên lại có tâm tình làm chuyện thân mật, thì ra là thế.
Tổ tông ơi, vậy mà cậu cũng dám viết.
Tiêu Minh Hiên nói qua loa, sau đó đưa ra kết luận: “Tinh thần của Phù Sơn Minh có vấn đề, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để giải thích hành vi của hắn. Tôi cũng không chắc lần sau gặp mặt hắn có còn hứng thú với tôi không, nhưng kể từ khi thành danh đến nay, Phù Sơn Minh chưa từng thất bại. Nếu xét từ góc độ này, có lẽ hắn sẽ gặp tôi, bất quá tôi không dám cam đoan kết quả.”
Vương Nhất Trung gật đầu, trong lòng hiểu rõ có thể Phù Sơn Minh sẽ muốn tìm Tiêu Minh Hiên trả thù vì thiệt hại lần trước, nhưng biết đâu hắn vẫn còn muốn chơi với Tiêu Minh Hiên thì sao, nói chung là nửa may nửa xui. Vương Nhất Trung trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-chung-dong-binh/563209/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.