Hắn nhàn nhạt cười, như người khiêm tốn ôn nhuận, âm thanh lãnh đạm không hề mang bất kỳ gợn sóng nào.
Tựa như hắn chỉ tùy tiện nói ra, ngươi cũng không cần để ý.
Nhưng tất cả người của Vương phủ đều biết, Vương Gia cho dù chỉ là tùy ý mà nói nhưng nói ra thì sẽ làm được.
Đừng thấy hắn cứ luôn mỉm cười ôn nhu như thế, đằng sau nụ cười yếu ớt đó chính là ám tiển (mũi tên ngầm),hơn nữa so với độc dược có thể còn độc hơn ba phần, bởi vì ngươi ta không biết khi nào hắn sẽ lấy mạng của mình!
Nguyệt Trì Lạc nổi cáu, nàng chỉ là tùy hứng nói một tí thuốc này đắng thôi, nhưng dầu gì cũng là thuốc đắng dã tật, vì nghĩ cho mạng nhỏ có đắng đi nữa nàng cũng không sợ.
Im lặng nhận lấy chén thuốc từ trên tay Đông Phương Tuyết, nháy nháy mắt hai cái, cầm chén thuốc một hơi uống cạn sạch.
Có chút đắng chát trượt vào cổ họng, nàng khè ra một hơi thật lớn, mới vừa để chén thuốc xuống, một miếng mứt táo ngọt ngào đã đút vào trong miệng, theo ngón tay nhìn lên, Nguyệt Trì Lạc thấy Đông Phương Tuyết nhướng mắt cười nhạt, ánh mắt màu tro lạnh chớp một cái, giây phúc đó có ngàn vạn hoa đào thoáng qua.
Nụ cười đó, tựa như trời băng đất tuyết giữa ánh mặt trời khiến tinh thần người ta bối rối mê mẩn. Xuyên qua khe hở, nàng nhìn đến giữa trán thiếu niên chưa từng xuất hiện qua vẻ tịch mịch bất chợt lóe lên, Nguyệt Trì Lạc nhìn đến ngơ ngẩn thậm chí quên luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541390/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.