Nàng chấn động, mấp máy nhẹ môi hồng phấn, xoắn lại mi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết, muốn tìm ra cảm xúc khác nhau ở trên mặt hắn, nhưng cuối cùng đã thất bại.
"A Tuyết, ta có thể tin ngươi sao?" Cong cong mi mắt, Nguyệt Trì Lạc có phần không xác định.
Có thể tin hắn sao?
Hắn có thể khiến nàng tin tưởng sao?
Nguyệt Trì Lạc không thể nghi ngờ thật rối rắm, sau đó trong lòng suy nghĩ lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.
Dù lúc này một giây khẳng định, rồi chắc chắn, vậy thì có thể đại biểu cho cái gì?
Giờ phút này hứa hẹn, có lẽ một giây kế tiếp sẽ tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hãy để tất cả những vấn đề này, đều giao hết cho thời gian chứng minh thôi.
Huống chi, bản thân cũng không có yêu hắn.
Như vậy, chỉ cần cẩn thận khóa chặt tim của mình, thì sợ gì chứ!
"Dĩ nhiên!" Đông Phương Tuyết đáp vô cùng chắc chắn, không phải trong nhất thời xúc động, mà đã tự suy xét mới trả lời.
Mi mắt Nguyệt Trì Lạc hơi cong cong mỉm cười, nụ cười sáng lạn làm chói cả mắt Đông Phương Tuyết.
"Vậy thì ta tạm thời tin ngươi."
Nàng nói thế, giọng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông ngân, vang vọng ở trong Lục Viên rất lâu.
Đông Phương Tuyết nghiêng người tới, sâu sắc chăm chú nhìn nàng.
Đôi mắt màu tro lạnh thăm thẳm như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy, trong mắt chiếu ra mi mắt nàng cong cong cùng đường cong khóe miệng nhếch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541525/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.