A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.
Bởi vì một câu A Lạc của cậu đã từng là toàn bộ hạnh phúc của mình.
Hôm nay, mình đã có hắn, cũng hy vọng hắn có thể giống cậu gọi mình một tiếng A Lạc.
Như vậy, hạnh phúc của mình sẽ hoàn hảo tốt đẹp hơn!
Đông Phương Tuyết vỗ nhè nhẹ sống lưng nàng, trấn an nàng giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Thần sắc trên mặt có chút mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên, vẽ ra một độ cong ôn nhu.
Bầu không khí trong xe ngựa rất ấm áp, hai người cũng không đành lòng phá tan loại ấm áp này.
Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù cọ cọ ở trong ngực Đông Phương Tuyết, rất lâu nàng mới mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói có chút khàn khàn.
Nàng nói: "A Tuyết, ta không muốn suy đoán tâm tư của ngươi, ta sợ một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, vì vậy ta mới khủng hoảng mới lo sợ, ngộ nhỡ có một ngày ta đoán không đúng, phải làm thế nào?"
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi dưới, nàng hỏi hắn: Phải làm thế nào!
Phải làm thế nào. . . .Phải làm thế nào. . . .
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ánh sáng nhàn nhạt. Trong giây phút đó, tim hắn liền đột nhiên mềm nhũn.
Cảm giác có luồng nhiệt ấm nóng vung vén vào trong tim, cả người đều ấm áp.
Cảm giác nhu hòa mềm mại xông đầy cả trái tim hắn, mũi hắn bỗng nhiên cay cay.
Ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541544/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.