Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?"
"Đương nhiên không được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho hắn, lại còn muốn đem đi tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?
Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên nói: "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."
Nhìn sự quẫn bách muôn năm hiếm thấy trên mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ không thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to một câu: "A Tuyết. . . . . ." Thanh âm kéo dài vô tận.
"Ta ở đây!" Không hiểu chuyện gì.
"A Tuyết. . . . . ." Tiếp tục kêu to.
"Ta ở đây!"
"A Tuyết. . . . . ." Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng không đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não.
"Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.
Nguyệt Trì Lạc hít thật sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nói: "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"
Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541549/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.