Nói đến đây, Tống Chỉ Thi chắc chắn lập lại câu đó lần nữa.
Ánh mắt Đông Phương Tuyết âm u, dung nhan tuyệt thế dung hợp lạnh của rét lạnh cùng nóng của nóng rực.
Hắn nhếch nhếch môi mỏng, nhìn Tống Chỉ Thi vẫn đang trong khiếp sợ, cười một tiếng, mang theo sự lạnh lẽo cực điểm và nhàn nhạt bi thương: "Chỉ Thi, nghe cho kỹ, ta gọi ngươi là Chỉ Thi một lần cuối cùng. Ta đã từng ảo tưởng cùng ngươi một đời một kiếp một đôi người, cùng ngươi chắp tay đi khắp chân trời, cho nên chưa từng nghĩ tới muốn ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà ngươi đảo mắt không kịp chờ đợi gả cho hắn, thậm chí cũng chưa từng cho ta cơ hội tranh thủ, khi ta muốn vì ngươi ra sức thực hiện thì ngươi lại. . . . . ." Làm như không bằng lòng nói đến đề tài này, Đông Phương Tuyết cười nhạt, sau đó sơ lược lại, tiếp tục nói: "Trước đây ta không muốn vị trí đó, nhưng mà bây giờ thì ta muốn."
Trước kia, hắn xem ngôi vị hoàng đế như dép cũ vứt đi, nhưng mà bây giờ, hắn cần.
Nghe xong lời nói này của Đông Phương Tuyết, Tống Chỉ Thi mở to đôi mắt phượng xinh đẹp thất thần nhìn Đông Phương Tuyết.
Không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì, cuối cùng nàng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói: "A Tuyết, ngươi đừng tranh giành nữa, ngươi đừng tranh đoạt với A Tường nữa được không? Ta không muốn thấy bất kỳ ai trong các ngươi xảy ra chuyện." Trong giọng nói bất tri bất giác kèm theo mấy phần cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541552/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.