Mọi người rối rít thu hồi tầm mắt, Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy bên môi Đông Phương Tuyết thoáng hiện nụ cười bí ẩn, không nhịn được rụt rụt cổ, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly nhưng không hề có chút ý tứ sợ hãi nào, khóe môi nhếch lên ngược lại còn mang theo vẻ cười nhàn nhạt.
Tuy rằng có đôi khi Đông Phương Tuyết cư xử với nàng như cầm thú, nhưng hắn đối đãi nàng thật sự rất tốt!
Cười cười, nhàn nhạt liếc mắt cười yếu ớt với Đông Phương Tuyết ở bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên ly rượu nhấp nhẹ một miếng, kèm theo chút cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ, đắng đắng có chút chát, đến khi nuốt hẳn xuống cổ họng, ở trong miệng lại có nhàn nhạt vị ngọt trở ngược lên.
Hoàng cung ủ rượu và cất rượu thật tốt, quả nhiên là rượu ngon!
Không bao lâu, cùng với tiếng ồn ào huyên náo, Hoa Quý Phi nhìn người con gái nhỏ nhắn yếu ớt bên cạnh nói: "Uyển Nhi, ngươi đi chào hỏi Vương Gia đi." Khi đó, Nguyệt Trì Lạc vừa đúng lúc rời khỏi buổi tiệc.
Long Uyển Nhi nghe vậy, trên mặt trắng nõn xinh đẹp, từ từ có hơi nóng bốc lên, cúi đầu đáp: "Vâng."
Hành lễ với Hoa Quý Phi xong, thân thể nhỏ bé yếu ớt chậm rãi di chuyển đi xuống phía bên trái rồi dừng lại, ánh mắt e thẹn nhu tình như nước, mang theo ý tứ ái mộ rõ rệt nhìn về phía Đông Phương Tuyết, cầm lên ly rượu sau đó châm thêm cho đầy.
Xương ngón tay trắng nõn nhỏ yếu cầm chiếc cốc, đôi mắt mọng nước ẩn tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/2541575/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.