Nói xong lời cuối cùng, thần sắc hắn đã gần như điên cuồng, đồng tử xinh đẹp màu tro lạnh trống rỗng bơ phờ trải đầy tia máu.
Nguyệt Trì Lạc chưa từng thấy qua Đông Phương Tuyết như thế này, vẻ mặt điên cuồng, dung nhan tiều tụy.
Nàng cảm thấy lòng rất đau rất đau, thật không biết phải làm sao mới có thể lắng đọng xuống không còn đau đớn như vậy nữa.
Sắc mặt Long Khuynh Anh cũng không được tốt gì cho mấy, hắn nói: "Chức năng sinh lý khô cạn, lục phủ ngũ tạng cũng bị khí độc ăn mòn. Đã quá muộn, cho dù có là Bát bằng vàng cũng không thể cứu chữa. Chủ Thượng, người nên tỉnh táo lại, tuy rằng không có nàng, nhưng người vẫn còn có ‘Giang sơn như họa’."
Đúng vậy, thay đổi chỉ là quá trình, dù cho không có nàng, hắn vẫn còn có giang sơn như họa của hắn.
Có điều là: "Giang sơn này ta vì nàng mà đánh, không có nàng, ta cần có giang sơn để làm gì, để làm gì đây?"
Giang sơn như vẽ cũng không sánh bằng nụ cười tươi như hoa của nàng.
A Lạc A Lạc. . . . . .
Ta rốt cuộc vẫn chậm một bước sao?
Nếu như ta sớm một bước, ngồi lên ngôi vị hoàng đế sớm hơn một chút nữa, có phải kết cục ngày hôm nay sẽ không giống như bây giờ hay không?
Nếu như, nếu như. . . Nếu như. . . . . .
Thế nhưng trên đời này không có nếu như.
Cho dù hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt lấy giang sơn này, cũng không tiếc dùng nàng làm mồi nhử.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-hau-nu-dac-cong-xuyen-qua-thanh-thien-kim-thu-phu/88519/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.