Gió nhẹ thổi, mây trắng bay, ánh mặt trời chiếu chói chang.
Vùng ngoại ô Hạo Tàng quốc, tại Thập Lý Hà, mùi hương hoa sen thơm mát bay xa trăm dặm.
Lạc Vũ đứng bên bờ ao sen, thật sâu ngửi vào mùi thơm ngát bay trong không khí.
Hoa sen nở rộ, mùi hương nhàn nhạt cao quý mà u nhã, hít vào trong phổi thật sảng khoái, đem toàn bộ uấn giận lúc nãy vứt sang một bên.
Tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Nhìn các loại màu sắc, hoa văn cùng tư thái khác nhau của hoa sen trong ao vạn phần liêu nhân. Quả nhiên, hoa sen là loài hoa cao quý mà thần thánh, chỉ có Vân Thí Thiên mới xứng đáng dùng hình thái hoa sen công kích.
Ngượi lại nếu để những người khác dùng, quả thực chính là phá hư hình tượng hoa sen.
Đặc biệt là cái kia cái gì Tân Thần Tinh.
“Tại sao lại ra tay nặng như vậy phá hủy thanh liên hộ thể của Tân Thần Tinh?”
Yến Lâm đứng bên cạnh Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên lên tiếng hỏi, đôi mắt nhìn Lạc Vũ hiện lên một chút ánh sáng, đột nhiên nháy mắt mấy cái với Lạc Vũ, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Dùng đấu khí để hộ thể, một khi bị đánh nát, như vậy về sau công lực sẽ thẳng tắp thối lui.
Lạc Vũ liếc mắt nhìn Yến Lâm một cái, thấy trong mắt Yến Lâm đều đã rõ ràng mọi ý tứ, lập tức cười nhẹ, cũng không phủ nhận: “Nàng không xứng.”
“Vậy ai xứng?” Yến Lâm truy hỏi kỹ càng.
“Xứng cái gì?” Lời nói vừa hạ xuống, Yến Phi và Yến Trần đi tới, Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dac-cong-hoang-phi/2133205/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.