Tôi có cả tình cảm thân thiết với chủ nhà lẫn phẩm chất của người hầu từ trong tận xương tủy nên vội vàng đi lên lầu, thu xếp lau chùi cái bàn trống duy nhất còn lại, bày ghế ra hộ hắn, cẩn thận theo sát hắn như người làm trong quán.
Rồi gọi món tủ của quán là chắn cá tẩm bột và trân châu từ gạo nếp, lại thêm món vịt chiên giòn nổi tiếng gần xa.
Đến khi các món ăn được mang đến thì nước dãi của tôi đã gần tuôn ra thành sông.
Tôi nhìn vẻ mặt vẫn cứ tỉnh bơ của hắn, không khỏi lên tiếng giải thích: “Tuy món này về hình thức bình thường, nhưng ăn đâu chỉ có hình thức. Lúc tôi học đại học luôn cùng ông cụ Trúc Diệp phóng xe đến đây ăn. Lần nào cũng ăn no đến mức như không thể bước ra nổi khỏi cái động hồ ly …”
Hắn từ chối cho ý kiến, cầm đũa gảy gảy mấy miếng bột dính vào rồi chậm rãi ngẩng đầu: “Trường học của cô tên là gì?”
Tôi sốt ruột chờ hắn đánh giá nên trả lời cho có lệ: “Là một trường đại học không có dhắn tiếng lắm, cũng không tính là loại hàng đầu được.” Đột nhiên tôi lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng mà hiện giờ trường của tôi hẳn là rất được, đợi ăn xong tôi sẽ đưa anh đi dạo qua.”
Tôi không thể không ăn bốc, tay trái tôi cầm món vịt chiên giòn, tay phải cầm nguyên miếng tẩm bột sung sướng ngốn hết quên cả trời đất, chẳng còn hình tượng nữa. Mà hắn vì đi ăn nên sau khi chuẩn bị cũng mặc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-boss-cung-toi-vui-buon/2592884/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.