Chín tháng mười ngày chờ mong, cuối cùng cũng là ngày Nhã Ái sinh cục cưng ra đời.
Nơi bệnh viện, cô túm lấy vạt áo Đại Kỷ gào hét, đau đớn dữ dội. Anh nắm lấy tay cô, chạy theo những chiếc bánh xe đưa vợ vào phòng sanh. Thấy Nhã Ái đau đến khóe mắt trào những giọt lệ, Đại kỷ không biết làm sao nắm chặt lấy tay cô:
“Bảo bối, không sao! Có anh ở đây! Bảo bối! Có anh ở đây! Đừng lo, có anh ở đây!”
“AAA!” cô không nói được gì ngoài đau đớn đến khóc la, hơi sức cũng không còn mà thở.
“Làm phiền anh đứng ngoài đây.” 1 cô y tá cản bước chân anh, Đại Kỷ thấy Nhã Ái vẫn nắm chặt lấy tay anh, liền xoa dịu cô: “Anh còn ở đây, với em.”
Nói xong, Nhã Ái mới buông tay anh ra, những giọt nước mắt tràn xuống, cô nghiến răng chịu đựng hết mức có thể.
Tuy là nói thế, nhưng khi thấy Nhã Ái khuất bóng, tay Đại Kỷ run cầm cập lên, anh ngã phịch xuống ghế, hai tay che mặt. Anh không bình tĩnh được. Anh lo quá! Rất lo! Sự lo lắng dâng cao thành sự sợ hãi tột độ. Anh hào hứng cũng có, mong chờ cũng có, lo lắng và sợ hãi cũng có. Ai nói người chồng như anh chỉ cần thảnh thơi là được bế 1 đứa trẻ nhỏ xíu trên tay? Ai nói, hả? Anh rất lo sợ! Sự lo sợ này là lo cho vợ, cho con, là sự sợ hãi, mặc dù Nhã Ái sinh con và mang thai rất bình thường cũng rất tốt, nhưng Đại Kỷ vẫn không ngừng lo lắng. Những suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-boss-tre-con-cuc-ky-yeu-vo/543232/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.