“Tại sao lúc nào ngươi cũng che giấu tâm sự của mình, muốn biết hắn có thú thêm thê thiếp nào thì đi hỏi thẳng hắn đi, cớ sao phải tự ngược thân như vậy”, tiểu phiền phức bực mình liền nói ra tiếng lòng của mình.
Tiểu nữ nhân này ngoài tính tình biến thái, tính khí ngốc nghếch, còn có những suy nghĩ ngu xuẩn, nghĩ toàn ba thứ gì đâu không, làm hắn bực cả mình khi đọc được sự ngu ngốc của tiểu nữ nhân này, thật muốn điên máu ghê.
Ta không nói được lời nào, ta muốn khóc, nhưng lại khóc không được, tâm ta rất đau, rất đau, hắn chưa từng nói chỉ thú riêng mình ta, nếu hắn muốn ta cũng chấp thuận, căn bản ta rất yêu hắn, yêu đến nỗi hết thuốc chữa.
“Nguy hiểm”, tiểu phiền phức chỉ kịp thốt nên một câu, khi ta ngây ngô xoay đầu qua thì ta nhận ra rằng mình ở trên không trung, đảo qua đảo lại, ta bị cái hắc y nhân kia điểm huyệt vác ta lên vai như vác một bao gạo, nha, ta muốn nói ta là con người nha, đừng đối xử với nhau như vậy, aiz.
“Tiểu thơ” Yến Vi-Yến Vũ cũng chỉ kịp kêu lên một cái, hắc y nhân đó liền biến mất như một cơn gió nhẹ vào cuối chiều thu.
“Á”, huyệt được giải, nhưng lưng ta đau e ẩm khi bị cái hắc y nhân thô lỗ quăng xuống đất cát, rất may thời cổ đại ăn mặc nhiều lớp áo không nói mà kín cả tay chân, nếu không thì da thịt của ta bị trầy xước hết rồi, hic, thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. (nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca-ta-hao-soai-ca/81018/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.