Trên mặt Lý Mộ lộ ra vẻ mặt như có hứng thú, cương thi này cố chấp hơn xa
so với hắn tưởng tượng.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi Yêu Hoàng đại nhân, ngươi có thể trả lời ta
một vấn đề không?”
Bạch Đế chưa đồng ý, nhưng cũng chưa từ chối, ánh mắt nhìn về phía Lý
Mộ.
Lý Mộ nhìn hắn, từ từ hỏi: “Nếu có một con thuyền có thể ở trên biển di
chuyển ba ngàn năm, chỉ cần một tấm ván gỗ trên thuyền hỏng, sẽ bị dỡ xuống
thay mới, đợi tới có một ngày, toàn bộ tấm ván gỗ trên chiếc thuyền này đều bị
đổi mới một lần, như vậy nó vẫn là con chiếc thuyền kia của lúc trước không?”
Bạch Đế thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải.”
Lý Mộ tiếp tục hỏi: “Như vậy nó là từ khi nào không phải?”
Bạch Đế mở miệng, muốn nói ra cái gì, nhưng chưa nói ra.
Sau khi cẩn thận tự hỏi vấn đề này của người này, hắn bây giờ có chút loạn.
Ở ngoài chuông đạo, Bạch Đế lâm vào trầm mặc.
Lý Mộ nhìn hắn, thúc giục nói: “Ngươi làm sao vậy, ngươi nói gì đi...”
Bạch Đế suy nghĩ thật lâu, nói: “Ta chính là Yêu Hoàng.”
“Không, ngươi không phải.”
“Không, ta phải.”
...
Lý Mộ nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Giảng đạo lý, ngươi chỉ là một thi
thể, ngươi nên có nhân... Thi sinh của chính mình, ngươi là có một không hai,
không nên bị ký ức của Bạch Đế bắt cóc, cái này sẽ làm ngươi lạc mất bản thân.
Đúng rồi, ngươi có biết mình là cái gì không?”
Bạch Đế chưa trả lời, nhìn Lý Mộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-chu-tien-lai/1164256/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.