Một hư ảnh từ bên ngoài bay vào, cảm động nhìn Lý Mộ, nói: “Ta thật sự
không uổng thương ngươi, ngươi thế mà chịu vì đoạt lại thi thể của ta đi tìm
chết, ngươi có phải cũng đã động lòng đối với ta hay không...”
Lý Mộ nhìn linh thể đó diện mạo giống Hồ Cửu như đúc, vẻ mặt dần dần dại
ra.
Huyễn Cơ giải thích: “Hồ Cửu tuy mất đi thân thể, nhưng yêu hồn của hắn
cuối cùng vẫn chạy thoát trở về.”
Hồ Cửu thở dài, đáng tiếc nói: “Đáng tiếc ta trước kia không nghe lời Huyễn
Cơ đại nhân, nếu ta cũng tu đạo pháp, tu ra nguyên thần, có thể một lần nữa
trọng sinh, không đến mức biến thành bộ dáng quỷ này...”
Hắn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu Xà, ngươi sẽ không bởi vì ta biến thành quỷ liền
không yêu ta nữa chứ?”
Lý Mộ nằm ở trên giường, cố sức nâng tay, hướng Hồ Cửu dựng thẳng một
ngón giữa, nói: “Yêu con mẹ ngươi.”
Nói xong, hắn một lần nữa hôn mê.
Hồ Cửu đang muốn tiến lên, Huyễn Cơ phất phất tay, nói: “Hắn thiếu chút
nữa đã chết, để hắn nghỉ ngơi cho khỏe đi, hắn ta ngày sau còn trọng dụng,
không cho ngươi có ý đồ với hắn nữa.”
Trên mặt Hồ Cửu lộ ra nét khó chịu, cuối cùng thở dài, nói: “Thuộc hạ biết
rồi...”
Sau khi một người một quỷ rời khỏi, cửa phòng tự động đóng lại.
Trên giường, mắt Lý Mộ một lần nữa mở ra.
Hắn nhẹ thở thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nhiều ngày ở chung, cho dù là con chó, cũng sẽ sinh ra một ít cảm tình.
Dứt bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-chu-tien-lai/1185583/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.