Nhìn thấy hình ảnh trong thiên không, ngoài Hồi Âm Cốc vang lên một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều kích động giống như Tước Nương.
Kì đạo có chí lý, đối với rất nhiều người tu hành mà nói là những việc làm bắt buộc, ngoại trừ đám người Thanh Sơn Tông.
Một ván cờ đặc sắc nhất trong lịch sử tu hành giới, đương nhiên là một ván kinh thiên giữa Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan trong Mai Hội năm ấy.
Sau đó Đồng Nhan bế quan không ra, Tỉnh Cửu tung tích khó kiếm, không biết gợi ra bao nhiêu tiếc nuối cùng cảm thán, đều nói thế gian không còn ván cờ nào được như thế.
Ai có thể nghĩ tới ở bên trong ảo cảnh của Thanh Thiên Giám, Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan gặp nhau lần nữa, đồng thời muốn lấy thân phận Sở quốc hoàng đế cùng Tĩnh vương thế tử đánh một ván cờ.
Vô số tầm mắt rơi vào trong thiên không, nhìn hoàng cung trong gió tuyết, tiểu đình đọng tuyết, dưới đình bàn cờ cùng với hai người ngồi đối diện bên bàn, nóng rực phi thường.
Chim xanh ở trên hàn cành tại tây sơn, cùng hoàng cung khoảng cách rất xa, nàng biết đám người trong thế giới hiện thực muốn xem gì đó, để toàn bộ hình ảnh tập trung vào bàn cờ.
Trên bàn cờ đường nét cùng viên cờ đen u ám kia, có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Tỉnh Cửu duỗi hai ngón tay, cầm lên một viên cờ trắng đặt trên bàn cờ.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không phát sinh bất kỳ thanh âm gì, ở bên trong lòng những người xem cuộc chiến tại thế giới hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-dao-trieu-thien/1052582/quyen-4-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.