Người đã thành tro, Liễu Thập Tuế dập đầu mấy cái, Tiểu Hà cũng bái lạy.
Liễu Thập Tuế từ bên trong tro nhặt lên cây quạt gài vào bên hông, nhìn về phía cây đoản kiếm trong bầu trời.
Đoản kiếm bay đến trước người hắn, mũi kiếm cụp xuống, hình như có chút sa sút cùng áy náy, cảm thấy mình quá vô dụng.
Liễu Thập Tuế không nói gì thêm, ra hiệu Tiểu Hà nằm lên trên lưng mình.
Tiểu Hà lắc đầu, nghĩ thầm thương thế của ngươi cũng rất nặng, vách núi dốc như thế, cõng mình làm sao có thể xuống được.
Đoản kiếm rơi vào trên tay Liễu Thập Tuế, một lần nữa biến thành vòng tay.
Liễu Thập Tuế minh bạch ý tứ của nó, đem Tiểu Hà cõng lên.
Vòng tay bay lên trên, lôi kéo cánh tay của hắn, hướng vách núi phía dưới lướt tới.
......
......
Không bao lâu sau, một vị thư sinh từ ngoài núi bay tới, đáp xuống ngoài động phủ.
Vị thư sinh này cũng mặc một kiện trường sam màu xanh lam, chỉ bất quá rất mới, màu lam như biển sâu.
Người này thần sắc ôn hòa, văn mà không yếu, khí độ bất phàm, cho người ta một loại cảm giác thâm bất khả trắc.
Nhìn tro tàn ngoài động phủ, thư sinh trầm mặc thời gian rất lâu, phát ra một tiếng thở dài, nói: "Sư điệt lên đường bình an."
Nói xong câu đó, hắn trở về sườn núi, hai tay chắp sau lưng, đạp không mà lên, hướng về bên Tây Hải bay đi.
Bên ngoài Hải Châu Thành sóng biển như đống tuyết, giữa thiên địa tràn ngập đủ loại khí tức, cuồng phong gào thét không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-dao-trieu-thien/1052768/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.