Nghĩ tới đây Đỗ Hà lại hỏi An Long Mã tính cách làm người của Trương Hùng thuộc về dạng người vì lợi ích không để ý hết thảy hay là một vị quan tốt trong lòng chỉ để ý tới an nguy của bách tính.
Vẻ mặt An Long Mã nghiêm túc nói:
- Trương đại nhân đương nhiên là một vị quan tốt hết lòng vì dân. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không được dân chúng Cao Xương kính yêu như thế!
Đỗ Hà mỉm cười, nếu có nhược điểm như vậy là tốt rồi, không sợ hắn trung tâm với Cao Xương bao nhiêu, chỉ sợ hắn là loại người có ý chí sắt đá, xem mạng người như cỏ rác, vì vậy Đỗ Hà khẽ gật nhẹ đầu, trong nội tâm đã lập ra kế hoạch, lại để An Long Mã lui xuống.
Hôm sau, từ sáng sớm Đỗ Hà lại cho người mời Trương Hùng tới. Hắn nhìn ra địa vị Trương Hùng không bình thường, tuổi tác đã cao, cũng không để người nào làm khó hắn, ngược lại phân cho hắn một lều vải độc lập, chỉ hạn chế sự ra vào của hắn. Bản thân hắn cũng thật thức thời, biết rõ mình tuổi già suy yếu, không khả năng chạy trốn nên thành thành thật thật ở yên bên trong lều vải.
Đỗ Hà dẫn hắn tới tận sâu trong Xích Đình Cốc, đi tới gần Xích Đình Cổ Đạo, chỉ vào một đoạn tường đá phòng ngự công sự còn sót lại, cười nói:
- Trương tiên sinh dự định dùng những vật này chống đỡ hổ lang chi sư của Đại Đường chúng ta sao?
Sắc mặt Trương Hùng biến đổi, thẹn quá hóa giận nói:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/438338/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.