Tinh thần Đỗ Hà có chút phấn chấn, rốt cục hắn đã có thể nhìn thấy Công Tôn Kiếm Vũ danh chấn Trường An, nhưng nhớ tới nghi hoặc trong lòng lúc trước, cũng âm thầm cảnh giác.
Theo tiếng Kim La vang lên, một vị tuyệt sắc mỹ nữ chậm rãi đi tới dưới con mắt của bao người.
Đỗ Hà vội vàng nhìn lại, âm thầm chấn động, trong mắt nổi lên cảm giác rung động kinh diễm.
Chỉ thấy đó là một vị mỹ nữ da trắng nõn nà, dung quang xinh đẹp, như tiên nữ hạ phàm, bước chân nhẹ nhàng từ góc rẽ đi tới. Nàng không giống người thường, không giống nữ tử tầm thường, có cảm giác nhu nhược, nhưng lại vừa có vẻ kiên cường, trên người toát ra một luồng khí thanh tú, còn hơn tinh linh giữa nhân gian. Giống như đóa hoa sen từ hồ nước bước ra.
Vẻ đẹp của nàng xuất phát từ vẻ đẹp tự nhiên, vai như đao gọt, eo như lụa bó, cái cổ dài thanh tú ôn nhu, làn da trắng nõn, đôi mắt sinh động, lúm đồng tiền duyên dáng. Tóc nàng được búi theo kiểu “đọa mã kế”, phối hợp với tư thái uyển chuyển, eo thon, cổ ngọc, da thịt trắng nõn, cộng thêm trên người mặc y phục võ sĩ màu đỏ tươi như lửa, bên hông đeo một đôi Tử Thanh song kiếm, tiên nữ hạ phàm cũng không ngoài như vậy. Con ngươi vừa sâu vừa đen, khi nhìn quanh như thải mang chiếu rọi, khó trách trong thời gian ngắn danh tiếng có thể bay xa như vậy, về tướng mạo mà nói, hoàn toàn không thua kém Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương, thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/438778/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.