Tuy thanh âm của Lý Thế Dân rất nhỏ, nhưng Đỗ Hà luyện tập nội công, tai thính mắt tinh, nghe được rõ ràng không lọt một chữ, dở khóc dở cười đem câu điển cố ngụ ngôn “Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi” viết ra ba lần.
Lý Thế Dân cầm trên tay, xem xét thật kỹ lưỡng, không ngừng gật đầu tán thưởng.
- Chữ tốt, chữ tốt…
Lý Thế Dân xem xét một lần lại một lần, nhìn về phía Đỗ Hà cười nói:
- Hiền tế, chỉ mới qua một thời gian chữ của ngươi đã tốt hơn, so với trước kia càng thêm sâu sắc.
- Cảm tạ nhạc phụ đại nhân đã khen ngợi, gần đầy tiểu tế quả thật có lĩnh ngộ.
Đỗ Hà thản nhiên thừa nhận, ở phương diện này hắn cũng không có gì đáng che giấu. Luận thư pháp Lý Thế Dân cũng là một trong những danh gia đương thời, thư pháp của mình có tiến bộ đương nhiên không qua mặt được hắn.
Lý Thế Dân vui vẻ nói:
- Nói thử nghe một chút…
Đỗ Hà đem cảnh giới của mình nói lại tỉ mỉ chi tiết.
Lý Thế Dân như có suy nghĩ, nói:
- Biết thì biết được, giống như có chút hiểu được, nhưng nắm không được mấu chốt.
Mặc dù hắn trọng mặt mũi, nhưng tuyệt đối không phải loại người chết cũng không nhận thua, sĩ diện khổ thân, khi cần người khác chỉ điểm hắn cũng sẽ không làm ra vẻ, khiêm tốn thỉnh giáo.
Đỗ Hà nói:
- Tiểu tế muốn nói chính là lực tập trung, nhạc phụ đại nhân có nghe qua điển cố cắt bào đoạn giao?
Lý Thế Dân gật gật đầu, luận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/673223/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.