Về phần Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối không phát biểu ý kiến.
Bọn họ không nghiêng về bên nào, cũng không tham gia vào hàng ngũ tranh cãi.
Lấy xuất thân mà nói, hai người Phòng Đỗ đều sinh ra trong dòng dõi thư hương, là đệ tử Nho gia chính thống. Tuy nhiên bọn họ không cứng nhắc như phần lớn các học tử Nho gia khác, hiểu được biến báo. Ví dụ như trị quốc, hai người đều là anh kiệt đương đại, thân mang hùng tài, khi xử lý chính vụ, từ lâu phát giác tri thức Nho gia thông thường căn bản không đủ để xử lý rất nhiều chuyện trong thiên hạ, linh hoạt biến báo lấy cờ hiệu Nho gia, lấy thủ đoạn Pháp gia xử lý. Đối với tranh chấp Phật Nho này, bọn họ giữ thái độ trung lập.
Lý Thế Dân trước kia cũng có suy nghĩ như vậy, so với các đế vương tầm thường, tư tưởng của hắn khai sáng hơn nhiều. Hắn cũng không như Tần hoàng Hán Võ, lấy học thuyết trói buộc tư tưởng, đạt được mục đích khống chế bách tính, phương thức của hắn có khuynh hướng nghiêng về tư tưởng “Vô vi nhi trị” thời kỳ sơ Hán, nhà nước không can thiệp vào cuộc sống của người dân. Bách tính thích cái gì, để cho bọn họ tự do lựa chọn.
Cũng vì như vậy, Đại Đường mới có bầu không khí văn hóa trong sáng như ngọc.
Lý Thế Dân cũng không ghét hòa thượng. Trong ấn tượng của hắn, một đám hòa thượng còn từng giúp hắn một tay trong quân sự, đó là chuyện xảy ra khi hắn đánh Vương Thế Sung.
Mùa xuân năm Võ Đức thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/673233/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.