Lúc Tống thị mở cửa, liền nhìn thấy Dương Thủ Văn cầm thương ra khỏi phòng, trong lòng chợt lo lắng hỏi. 
– A nương, con đấu võ cùng Dương Mạt Lỵ. 
Còn chưa dứt lời, thì một cái đầu nhỏ thò ra từ trong phòng Tống thị. 
– Hủy Tử ca ca đánh nhau với Mạt Lỵ ca ca! 
- Đánh nhau? Con muốn xem đại huynh và Mạt Lỵ đánh nhau. 
Trong thiền lòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, Dương Thanh Nô vừa tỉnh một chút đã nóng lòng muốn xem, Ấu Nương thì hoan hô. Đến Dương Thị 
đang bận rộn trong bếp cũng nghe thấy tiếng rồi nghi hoặc từ bếp chạy lên. 
Dương Thủ Văn xách thương đi ra sân, còn Tống thị đỡ Thanh Nô cùng Ấu Nương ngồi trước cửa Đại Hùng Bảo Điện. Bò Đề dẫn theo 4 con chó nhỏ, chúng vui vẻ sủa inh ỏi. 
– A Lang, thực sự muốn đánh sao? 
- Đương nhiên. 
Sau khi Dương Thủ Văn đứng lại cây thương còn cao hơn người hắn. 
Chỉ có điều, hắn chưa dứt lời đã thấy Dương Mạt Lỵ lẻn đến trước mặt hắn. 
Dương Mạt Lỵ cao lớn to béo, nhưng cơ thể rất linh hoạt. Giơ cao đôi chùy, hô một tiếng rồi lao về phía Dương Thủ Văn. Đôi chùy kia vừa động, Dương Thủ Văn cảm giác rõ ràng thấy hạt mưa đập vào mắt, hơi thở dồn dập. 
Hắn nhăn mày vội cầm cầm thương đến tiếp chiêu. 
– Keng! 
Thương chùy giao kích, Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy có một lực lao tới. 
Nếu không có Hố thôn trong tay là báu vật của danh gia, cán thương có tính dai rất mạnh thì một phát này của Dương 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782074/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.