– Nhị công tử? Ta đâu phải là thủ hạ của công tử! Ha ha ha!
Thiếu niên cười ha hả, rời ghế đứng dậy, bước về phía trước mấy bước.
Phía sau, mấy đại hán vạm vỡ cũng cùng tiến lên.
Tháng tám, tuy thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mấy đại hán này lại mở phanh áo, đế lộ những mảng lông ngực đen thui. Bọn họ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Dương Thủ Văn cười gằn.
Dương Thủ Văn ra vẻ sợ hãi, lui về phía sau hai bước.
Nhưng hắn nhận ra, đầu ngõ đã bị mấy người dáng vẻ lưu manh chặn đường, mà người dẫn hắn đến đây đã chạy tới nhập bọn với đám người kia, đang nhìn hắn cười một cách nhạo báng và nham hiếm.
– Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
– Làm gì à?
Thiếu niên lật tay một cái, trong tay xuất hiện một đoản đao.
Đoản đao sáng loáng, sắc lạnh dưới ánh mặt trời. Gã cười gằn:
– Muốn làm gì ư? Ngươi nói bọn ta muốn làm
gì?
– Các ngươi…Ngươi không phải là Nhị công tử?
– Ha ha, đương nhiên ta không phải Dương nhị công tử! Tuy nhiên ngươi có thế coi ta là Dương nhị công tử!
– Rốt cuộc các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mặt trời, cũng dám làm loại chuyện này sao?
– Ông đây đã ở chỗ này, có gì mà gọi là dám hay không dám?
Thiếu niên kia nói xong, đột nhiên vẫy tay, hai tên lưu manh ở gần đó bước tới bên cạnh Dương Thủ Văn, túm lấy vai hắn, lạnh lùng nói:
– Khôn hồn thì móc tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782139/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.