Hắn ngồi ngoài hiên nghỉ một lát, chuẩn bị tiếp tục công việc.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới âm thanh ngựa hí.
Hí hi i i, chiến mã hí dài. Tiếp theo đó là tiếng bước chân vang tới, cửa sân bỗng chốc bị người ta đấy ra.
Bồ Đề liền đứng dậy, xông ra ngoài cửa viện gầm gừ một hồi.
– Bồ Đề, chớ làm càn, là Nhị Lang.
Dương Thủ Văn liền ngăn thế tấn công của Bồ Đề lại, đứng lên.
Cùng lúc đó, Dương Thị cũng từ trong nhà đi ra, thấy người tới là Dương Thụy, bà cũng không chú ý tới nữa, liền chuấn bị quay về công việc của mình.
– Đại huynh, xảy ra chuyện rồi!
Dương Thụy vội vàng chạy vào trong sân, lớn tiếng kêu.
Hắn lúc đó nói đừng lo, bốn con chó vốn đã bị men rượu làm cho say sưa chợt bừng tỉnh, kêu ăng ẳng thành hồi.
Dương Thủ Văn dở khóc dở cười, liền trấn an xung quanh.
– Nhị Lang, có chuyện gì mà hoang mang thế?
Mấy ngày không gặp, ở đây sao lại náo nhiệt như thế?
Dương Thụy thoáng sửng sốt một hồi, cũng đã kịp phản ứng lại lớn tiếng nói:
– Sáng sớm hôm nay, nha huyện bị tập kích.
Cha đang trấn thủ trong nha môn, không ngờ bị kẻ trộm làm bị thương…. Người bảo ta đi tìm huynh, đại huynh hãy mau quay về thị trấn với ta.
Dương Thủ Văn kinh ngạc, cũng không còn trấn an bốn con chó con đó nữa.
- Cha bị thương?
Hắn liền đứng lên, kinh ngạc nói:
– Nhưng hai tên Liêu Tử, mặc dù cha trước đây có bị thương chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782169/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.