Bên ngoài, trời tối như mực, yên tĩnh.
- Đại huynh, sao vậy?
Lông mày Dương Thủ Văn nhíu lại, chợt xoay người nói: - Không có gì, sao thế, chúng ta có thể vào không?
Tăng nhân kia kiểm tra rõ thân phận của Dương Thụy, nghe thấy câu hỏi của Dương Thủ Văn cũng thanh tỉnh chút, thái độ cũng hiền hòa đi nhiều.
- Nếu là Huyện úy phân phó, hai vị thí chủ vất vả rồi, không biết có gì dặn dò. không? Cần phải thông báo pháp sư biết không?
Chùa chiền thời Đường có phương trượng, trụ trì, tăng nhân tiếp khách vân vân.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không trực tiếp gọi những chức này, chỉ lấy danh là “pháp sư..
- Không cần vậy đâu.
Dương Thủ Văn cầm thương, dẫn theo Dương Thụy đi vào sơn môn. - Pháp sư, chúng ta lần này tới là muốn thỉnh giáo một việc.
- Hả?
- Xin hỏi hôm qua, có thiện nam nào đến dâng hương không?
Ngôi chùa Tiểu Di Lặc tự này ở trong núi, thực ra khách hành hương cũng không phải là nhiều lắm.
Nghe xong lời của Dương Thủ Văn tăng nhân kia ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Không giấu gì thí chủ, chùa chúng ta ở chỗ này hẻo lánh, ngày thường không có người nào đến, hương khói cũng không phải là thịnh vượng. Ngày thường có thể duy trì cũng dựa vào bố thí của người cư sĩ địa phương. Tuy nhiên hôm qua... à, chắc là hôm trước rồi, thực sự là có vài người đến đây tá túc.
- Tá túc?
Tăng nhân gật gật đầu:
- Ngày hôm trước vào chính ngọ, có một thiện nam đến đây nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782250/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.