Ngàn vạn lần đừng làm chuyện hối hận không kịp...
Tô Phục đời này chưa làm chuyện gì mà không hối hận, thêm một chuyện hay bớt một chuyện đối với hắn mà nói, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tang Thần thấy hắn không nói lời nào, sắc mặt càng thêm trắng, lắp bắp nói: "Đại hiệp...tráng sĩ...ngươi...ngươi nghĩ thông một chút! Thiên địa to lớn, người như con kiến, có khó khăn nữa cũng bất quá là chuyện cỏn con thôi!"
Tô Phục không nghĩ tới Tang Thần nhìn văn văn nhược nhược mà lại có lòng dạ tiêu sái như vậy, Tô Phục hắn vốn chính là người mang khoái ý ân cừu, những lời này đã chạm đến tim hắn.
"Hào sảng." Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, giơ giơ túi rượu trong tay, "Uống được không?"
Non nửa canh giờ sau...
Chỉ thấy bên bờ sông một bộ áo bào tro đang ngồi xổm, bên cạnh có một nam tử mặc huyền y vững vàng, hai người cách nhau ba thước, nghe thiếu niên áo bào tro kia khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, nghẹn ngào nói: "...có điều nàng hiện giờ đã gả chồng, ta cũng không cần phải phân vân nữa, chỉ là trong lòng thực sự vô cùng khó chịu, lại hận chính mình vô năng, làm nghiên mực bùn lắng, hôm nay te te chạy tới đưa lễ mừng, không ngờ lại lạc đường, bây giờ cửa thành cũng đóng, ta chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời ở vùng ngoại ô, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được đường về, ngày mai điểm danh chắc lại trễ nữa...ô ô ô..."
Té ra vừa rồi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-nu-phap-y-part-2/1151380/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.