Vãn Lục nói: "Nói là phu nhân đã bái tế từ đường, theo lý nên nhận thức nội quyến của Tiêu thị."
Tiêu Tụng nhíu mày, "Không phải nên do mẫu thân dẫn ra mắt sao?"
Vãn Lục cũng có nghi hoặc này, cho nên vừa rồi đã hỏi qua thị tỳ kia, "Lão phu nhân theo quốc công từ chối tiếp khách."
Trong lúc giữ đạo hiếu phải đoạn tuyệt giao tế, hoặc là nửa đoạn tuyệt quan hệ giao tế, bởi vậy lúc này cũng sẽ có rất nhiều người nghe tang tin mà chạy đến, một là vì tưởng nhớ người đã mất, hai là vì cáo biệt.
"Vãn Lục thỉnh thị tỳ kia vào trong nội môn chờ một chút, ta đi thay y phục." Nhiễm Nhan xoay người vào phòng, lại bị Tiêu Tụng tóm lại, "Không đi."
Nhiễm Nhan nhìn chân mày nhíu chặt của hắn, không khỏi muốn cười, "Tiêu Việt Chi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng giống trẻ con."
Kỳ thật đa số nam nhân đều có chút tính trẻ con, chẳng qua vì Tiêu Tụng thường ngày quá mức ổn trọng, nổi tính trẻ con lên mới có vẻ tương phản lớn như vậy thôi.
"Dù sao cũng không được đi." Ở bổn gia, Tiêu Tụng không dám để Nhiễm Nhan rời khỏi tầm mắt hắn.
"Đừng như vậy, ta cũng không phải nữ tử kiều kiều nhược nhược gì, có năng lực tự bảo vệ mình." Nhiễm Nhan nắm tay hắn dỗ dành.
Những thân nhân này không thể không đi chào hỏi, nếu đắc tội sạch sẽ nội quyến bổn gia, sau này Tiêu Tụng làm sao đối mặt với huynh đệ trong tộc? Chuyện cần giao tế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-nu-phap-y-part-2/1151444/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.